Ngay khi đám người Vân Lệ vừa rời đi, Vân Hạc đã để người khác cầm giấy tờ do Vân Lệ viết đi đến tiệm ngọc.
Đến trễ hắn sợ Vân Lệ sẽ gọi người dọn sạch cửa tiệm. “Ngươi điên rồi!”
“Thánh Thượng không cho ngươi nói những chuyện đó, ngươi lại nói ra bên ngoài?”
“Vì một tiệm ngọc mà mạng cũng không cần?”
Biết Vân Hạc nói với Vân Lệ những chuyện đó, Diệp Tử lập tức giận sôi máu, muốn điên cuồng trút giận lên Vân Hạc.
Trong lúc nhất thời, nàng thật sự muốn bẻ đầu Vân Hạc ra, xem trong não hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
“Khoan hãy nóng!”
Vân Hạc mỉm cười nhìn Diệp Tử: “Ngươi quá xem thường phụ hoàng ta!” Hả?
Diệp Tử hơi dừng lại, nghi hoặc hỏi: “Có ý gì?”
“Ông ấy đang thử ta thôi!”
Vân Hạc lắc đầu cười nói: “Nếu ta không nói với lão tam chuyện ta nói với ông ấy, ông ấy sẽ nghi ngờ ta không phải thật sự muốn làm hoà với lão tam...”
Đây là đạo lý rất đơn giản. Hắn khác với những hoàng tử khác, bản thân không có bất kỳ căn cơ gì.
Vất vả lắm mới có một người như Vân Lệ nói muốn che chở mình, nếu mình còn không tốt với Vân Lệ, vậy còn gọi là hòa giải à?
Hắn thậm chí nghi ngờ thật ra Văn đế hy vọng hắn nói những lời này với Vân Lệ, muốn dùng lời nói của hắn để đánh Vân Lệ.
Thật ra hắn nói với Văn đế những lời đó, ngoại trừ Văn đế nghi ngờ việc Vân Lệ hoà giải với hắn là giả ra, căn bản không có bí mật gì đáng nói.
Mọi người đều biết rõ ràng chuyện Văn đế không muốn huynh đệ bọn họ tranh đấu vỡ đầu chảy máu vì vị trí Thái Tử.
Về phần suy nghĩ muốn thử lòng những cái huynh đệ của hắn, kẻ ngốc nào. cũng biết!
Chẳng lẽ hắn không nói, đám người Vân Lệ cũng sẽ không biết Văn đế muốn thử bọn họ sao?
Nếu Văn đế thật sự muốn nói bí mật cho hắn, ông ấy nên nói phải thử những huynh đệ đó của hắn như thế nào, chứ không phải thăm dò xem bọn họ đã vượt qua hay chưa.
Diệp Tử yên lặng suy nghĩ hồi lâu, mặc dù cảm thấy Vân Hạc nói có lý, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng.
“Lỡ như ngươi hiểu sai ý của Thánh Thượng thì sao?” Diệp Tử lo lắng hỏi.
Vân Hạc nhếch khóe miệng lên, hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy lão tam sẽ nói chuyện này ra ngoài sao?”
Diệp Tử suy nghĩ, lắc đầu: “Hắn có lẽ sẽ không nói!”
Vân Hạc đang vi phạm thánh mệnh, nói mấy chuyện đó cho Vân Lệ biết.
Nếu Vân Lệ vừa quay đầu đã bán Vân Hạc, chẳng lẽ nói rõ với Thánh Thượng rằng hẳn và Vân Hạc chỉ đang giả vờ làm hòa thôi sao?
Vân Lệ ngu cũng không ngu đến mức ấy. “Có gì mà phải lo lắng cho ta chứ?”
Vân Hạc nhếch khóe miệng lên, vẻ mặt đầy ý cười nói: “Nhưng ta sẽ để Cao Hợp tiết lộ một chút chuyện ngày hôm nay với phụ hoàng.”
Hả?
Diệp Tử thay đổi sắc mặt, ngạc nhiên nói: “Ngươi còn muốn chủ động nói ra?”
Vân Hạc hơi gật đầu, mỉm cười nói: “Nhất định phải nói.”
Dù sao Cao Hợp cũng là người do phụ hoàng sắp xếp đến bên cạnh mình. Thỉnh thoảng cũng phải báo cáo vài thứ với phụ hoàng.
Hơn nữa Viên Khuê cũng biết chuyện hắn và Vân Lệ nói chuyện riêng.
Ai dám đảm bảo Viên Khuê ngu xuẩn kia sẽ không nói ra ngoài?
Nếu Viên Khuê nói rồi mà Cao Hợp lại không bẩm báo cho phụ hoàng, tính mạng Cao Hợp chắc chăn khó giữ được.
“Ta còn lo ngươi sẽ hiểu sai ý Thánh Thượng.” Diệp Tử nhíu mày nói: “Chuyện này ngươi nên cẩn thận suy nghĩ lại đi! Nếu ngươi đánh cược thắng thì không sao cả, nhưng nếu ngươi cược thua, Thánh
Thượng trách tội, e là ngươi gánh vác không nổi đâu!”
“Ngốc!"
Vân Hạc vươn tay gõ nhẹ lên đầu Diệp Tử: “Chỉ cần Cao Hợp nói với phụ hoàng rằng ta với lão tam nói chuyện riêng là được, về phần ta và lão tam nói cái gì, hắn có thể biết sao?”
Đối mặt với hành động thân mật đột nhiên của Vân Hạc, mặt Diệp Tử lập tức đỏ bừng.
Diệp Tử xấu hổ trừng mắt nhìn Vân Hạc, sau đó lại bắt đầu suy nghĩ. Đúng rồi! Nếu là mật đàm, sao Cao Hợp biết bọn họ nói cái gì?
Nếu Vân Hạc hiểu sai ý Văn đế, hắn và Vân Lệ rốt cuộc nói chuyện gì, chẳng phải do hai người bọn họ quyết định hay sao?
Nếu hắn không hiểu sai ý Văn đế, vậy chỉ cần để Văn đế biết hắn và Vân Lệ mật đàm là được, những chuyện còn lại Văn đế tự tưởng tượng ra.
Cũng có thể khiến Văn đế hiểu lầm Cao Hợp đang yên ổn làm việc cho ông ấy!
Hay!
Thật sự rất hay!
Tính kế từng bước!
Mọi mặt đều được hắn xem xét hết rồi!