Lời này của Vân Hạc hoàn toàn không tìm ra khuyết điểm nào.
Cho dù Vân Hạc thật sự có lòng xem chuyện cười của bọn họ, hẳn vừa giải thích như thế thì cũng không ai có thể nắm bắt điểm này nói không phải là hẳn ta.
"Được rồi." Văn Đế ngăn Vân Lệ lại rồi nói với Ban Bố: "Quốc sư, tâm trạng bây giờ của trẫm không tốt lắm, chuyện lương thực ngày mai bàn lại."
"Không sao." Ban Bố nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng lúc tâm trạng lúc này của bản quốc sư cũng không tốt lắm, không thích hợp nói chính sự với người ta."
Ván cờ hắn ta vắt hết óc tạo ra cho Đại Càn người ta nhưng lại bị Vân Hạc dễ dàng vạch trần dễ như trở bàn tay, bây giờ hẳn ta cũng cần trở về suy nghĩ một lát.
Haizz! Cục diện tốt đẹp vậy mà để tên hoàng tử rác rưởi này phá hủy!
Đại Cản thật sự có quyển sách cổ thần kỳ này sao?
"Vậy vừa hay. Văn Đế khẽ vuốt căm: "Người đầu, đưa chư vị sứ giả Bắc Hoàn trở về nghỉ ngơi."
"Đợi đã." Bỗng nhiên Ban Bố ngăn cản.
"Quốc sư còn chuyện gì?" Văn Đế không vui hỏi.
Ban Bố vẫn lắc đầu cười khổ: "Ở chỗ bản quốc sư có thứ này, vốn tính toán lúc rời khỏi hoàng thành Đại Càn sẽ giao lại cho các người, bây giờ xem ra không cần thiết đợi đến lúc đó nữa...
Vừa nói xong thì Ban Bố móc ra lá thư nhận được tối hôm trước.
Ván cờ chết tạo ra cho Vân Hạc đã bị phá. Phong thư này giữ trên tay hắn ta cũng vô ích.
Thay vì giữ trong tay, thà giao cho Văn Đế, để nội bộ bọn họ càng thêm hỗn loạn!
Nội bộ Đại Càn càng loạn thì mới càng có lợi với Bắc Hoàn.
Nhìn bức thư trong tay Ban Bố, đôi mắt Vân Lệ bỗng nhiên co rụt lại.
Trong lòng Từ Thực Phủ cũng căng thẳng theo, nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh lại, cũng nháy mắt với Vân Lệ, bảo hắn †a không cần phải lo lắng.
Vân Lệ đã xử lý sạch phần còn sót lại.
Cho dù Văn Đế lấy được phong thư này cũng không tra được đến trên đầu bọn họ.
Chưa đợi Văn Đế dặn dò, Mục Thuận đã nhanh chóng tiến lên nhận bức, hai tay dâng phong thư này tới trước ngự án của Văn Đế.
Văn Đế mở thư ra, xem sơ qua rồi cố nén tức giận mà gật đầu: "Đa tạ quốc sư! Quốc sư vẫn nên mang theo chư vị trở về nghỉ ngơi trước đi."
"Được." Ban Bố gật đầu, lập tức mang theo sứ giả Bắc Hoàn rời đi.
Đợi sứ giả Bắc Hoàn rời đi, sắc mặt Văn Đế bỗng nhiên tối sầm.
"Đóng cửa điện lại, lấy đèn." Vẻ mặt Văn Đế đầy lạnh lão dặn dò.
Cái gì? Sắc mặt mọi người thay đổi.
Văn Đế có ý gì? Sợ có người chạy trốn sao? "Đóng cửa điện lại, lấy đèn." Mục Thuận ho to. Ầm ầm ầm...
Lúc giọng nói của Mục Thuận vang lên, cửa lớn đại điện nặng nề được đóng lại từ từ, chỉ để lại một khe hở.
Ngay sau đó, một đám thái giám cung nữ nhanh chóng. thắp đèn ở khắp nơi trong đại điện, sau đó rời khỏi từ khe hở.
Ẩm!
Đợi tất cả thái giám cung nữ rời đi, cửa lớn nặng nề hoàn toàn đóng lại.
Hành động khác thường này của Văn Đế khiến mọi người đều vô cùng lo sợ.
Tất cả mọi người hiểu rõ trong lòng Văn Đế chắc chản đang rất tức giận.
Hôm nay nhất định có người gặp xui, có điều chắc chắn sẽ không phải là Vân Hạc. Văn Đế chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn mọi người: "Vừa nãy là ai nói muốn đâm đầu chết trên đại điện này?"
Trong lòng mọi người run rẩy, cúi đầu không nói.
"Bẩm bệ hạ, là Dương Thị trung." Tiêu Vạn Cừu chỉ về phía Hộ bộ Thị trung Dương Kế đang cúi thấp đầu.
"Trí nhớ Tiêu lão tướng quân ngược lại không tồi." Văn Đế khẽ vuốt căm, ánh mắt nhìn về phía Dương Kế.
"Bệ hạ." Dương Kế sợ hãi vô cùng, "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, rên rỉ nói: "Vi thần giám sát sơ suất, hiểu lầm Lục. điện hạ, xin bệ hạ trị tội."
Văn Đế âm thầm nhìn về phía Dương Kế: "Hôm nay nếu trấm không giết chết lão Lục, ngươi sẽ đâm đầu chết trên đại điện này. Lời này là ngươi nói nhỉ?"
Toàn thân Dương Kế run rẩy, nơm nớp lo sợ: "Vâng...
"Vậy thì tốt”
Văn Đế khẽ vuốt căm, lại lớn tiếng dò hỏi: "Chư vị cảm thấy nên giết lão Lục không?"
Mọi người hơi sững sờ, vội mở miệng.
"Lục điện hạ đã nhìn thấy kế hoạch mưu mô của Bắc Hoàn, có công lớn ở Đại Hoàn, tuyệt đối không thể giết."
"Không thể giết."
"Lục điện hạ tuyệt đối không thông đồng với địch, không thể giết"
"Chẳng những không đáng chết mà còn nên khen ngợi." Trong lúc nhất thời, mọi người hùa nhau nói.
Ngay cả những người hận không thể chém Vân Hạc thành ngàn mảnh như Vân Lệ và Từ Thực Phủ cũng không dám nói Vân Hạc đáng chết vào giờ phút này.
"Xem kia, cả triều văn võ đều cảm thấy lão Lục không đáng chết."