Vân Hạc lắc đầu thở dài: "Theo như giao ước cá cược của chúng ta, Bắc Hoàn vốn phải giao đồ cho nước Đại Càn của ta, cuối cùng lại phải để nước Đại Càn của ta lấy ra ba trăm vạn gánh lương thực đi đổi! Đấy không phải là bổn điện hạ cược thua còn gì nữa?"
Ban Bố khẽ kinh ngạc, ngay lập tức hiểu ra ý của Vân Hạc.
Hắn đang bất mãn thỏa thuận giữa Bắc Hoàn và Đại Càn đây mà!
"Lời này của Lục điện hạ sai rồi!"
Ban Bố cười, vẻ mặt ngạo mạn nói: "Nếu Lục điện hạ thua hai ván cược, Bắc Hoàn của ta không cần bỏ ra bất kỳ thứ gì, Đại Càn vẫn phải đưa cho Bắc Hoàn của ta ba trăm vạn gánh lương thực!"
Lời của Ban Bố, khiến người nghe nghiến răng.
Lời trong ý ngoài của Ban Bố rất đơn giản, Bắc Hoàn cần lương thực, Đại Càn không dám không choI
Nếu không phải vì thân phận của bọn họ không thích hợp nói chen vào, thì e là giờ bọn họ đã nhảy cẵng lên thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Ban Bố rồi.
"Cũng có thể!"
Vân Hạc nhẹ nhàng than thở, lại đưa mắt nhìn Ban Bố: "Quốc sư muốn cược. cái gì?"
"Nếu sở trường của Lục điện hạ thiên về tính toán, vậy chúng ta cứ lấy chủ đề này!" Ban Bố cười hi ha nói: "Lão phu có một đề, nếu điện hạ có thể giải, thì coi như điện hạ thắng, nếu như không giải được, vậy coi như lão phu thẳng, thế nào?”
Nói xong, Ban Bố liền lấy ra một tờ giấy đưa cho Vân Hạc.
Hả?
Lại là đề toán?
Hắn ta là nhà toán học của Bắc Hoàn sao?
Nói đi cũng phải nói lại hắn ta chịu thiệt ba lần rồi, sao vẫn còn dám tìm mình đánh cược chứ?
Đề này sợ là không đơn giản?
Trong lòng Vân Hạc sinh nghỉ, nhìn tờ giấy.
“Lượng thức ăn mỗi ngày của một trăm con ngựa là một trăm bó cỏ, ngựa trưởng thành mỗi ngày ăn ba bó cỏ, ngựa vừa mới lớn mỗi ngày ăn hai bó cỏ,
ngựa non hai ngày ăn một bó! Hỏi: Ngựa lớn, ngựa mới lớn, ngựa non, mỗi nhóm có bao nhiêu con?”
Sau khi Vân Hạc xem xong, chốc lát liền hiểu ra cạm bẫy bên trong đề.
Ba đại lượng chưa biết, hai biểu thức quan hệ!
Đáp án không cố định!
Vì có rất nhiều đáp án!
Chả trách tên cáo già này lại dám đến tìm mình tiếp tục đánh cược!
Té ra là muốn nhờ vào câu có nhiều đáp án này đào hố cho mình nhảy vào. Vân Hạc chỉ lướt nhìn sơ qua một cái, bèn trực tiếp trả lại đề cho Ban Bố. "Tiễn khách!"
Vân Hạc vẫy tay gọi quản gia.
"Lục điện hạ đây là ý gì?"
Ban Bố nhíu mày: "Lế nào trong lòng Lục điện hạ biết không giải được đề nên không dám cược?”
Chơi chiêu khích tướng ư?
Tên cáo già!
Trong lòng Vân Hạc hừ một tiếng, không nhanh không chậm nói: Đề đơn giản như vậy, bổn điện hạ lười cược với quốc sư! Hơn nữa, trên người quốc sư cũng chẳng có đồ gì để đánh cược!"
Ban Bố có hơi ngẩn người, lập tức nói: "Trên người lão phu không có, nhưng Bắc Hoàn có!"
"Dẹp đi!"
Vân Hạc bĩu môi: "Bổn điện hạ chỉ là văn không giỏi, võ không tốt, chứ không có ngu! Bổn điện hạ dù cho có thắng, quốc sư có thể khiến cho người của Bắc Hoàn trả phần thăng cược cho bổn điện hạ sao? Các ngươi không trả cho ta, há chẳng phải bổn điện hạ còn phải đơn phương độc mã chạy qua Bắc Hoàn đòi hả?"
Nghe thấy Vân Hạc nói thế, mọi người đều cùng gật đầu.
Đúng đó!
Vụ đánh cược trước đó còn chưa trả phần cược!
Ban Bố lại còn dám đến đây đánh cược?
Biết xấu hổ không vậy!
Ban Bố bị nói đến á khẩu không nói được câu nào, im lặng suy nghĩ một hồi, lại lục lọi trên người mình.
Nhưng hăn ta lục lọi cả nửa ngày cũng không tìm thấy món gì để đánh cược.
"Đừng tìm nữa!"
Vân Hạc liếc nhẹ Ban Bố một cái: "Cả người của ngài, ngoại trừ cái đầu, thì chả có thứ gì bổn điện hạ thèm cả! Nhưng ngài là chủ sứ của Bắc Hoàn, bổn điện hạ cũng không thể lấy đầu ngài."
Ban Bố nhíu mày suy nghĩ, lại hỏi: "Vậy điện hạ muốn thứ gì? Phải như thế nào mới chịu cược với ta?"