Nếu như ký kết xong hiệp ước đánh cược, không có cơ hội thay đổi nữa! "Yên tâm đi, đề này rất đơn giản!"
Vân Hạc tràn đầy tự tin cười, cầm lấy hiệp ước trong tay Diệp Tử, nhanh chóng ký tên và ấn vân tay mình xuống, sau đó đưa hiệp ước cho Ban Bố.
Ban Bố cười ha hê, ngay lập tức cũng ký tên và ấn vân tay. Dáng vẻ cả hai đều như nắm chắc phần thẳng trong tay. “Trông điện hạ giống như nắm chắc phần thắng trong tay ha?" Ban Bố tươi cười nhìn Vân Hạc.
Vân Hạc từ chối cho ý kiến, nói chắc phần thắng trong tay sao?"
"Không phải quốc sư cũng như đang nắm
"Ha hai" Ban Bố cười ha ha: "Nếu chúng ta ai cũng điều nắm chắc phần thắng trong tay, chỉ bằng lại thêm một chút tiền cược, thấy sao?”
"ôm" Vân Hạc hứng thú: "Quốc sư muốn thêm gì?"
Ban Bố hi ha cười: "Lão phu nghe nói, Lục điện hạ sắp đại hôn, nếu như lão phu thắng, hoàng phi và con của ngài cùng thuộc về lão phu được không?”
"Lão tặc vô sỉ!"
Diệp Tử không nhịn được, phẫn nộ quát lớn. "Không thể được!"
Vân Hạc không chút nghĩ ngợi lắc đầu.
Ban Bố cười khẩy: "Không phải Điện hạ nắm chắc phần thắng trong tay hay sao? Vậy cũng không dám?”
Vân Hạc lắc đầu nói: "Tuy bổn điện hạ vô dụng, nhưng cũng sẽ không lấy người phụ nữ của mình ra để cược với người khác! Vấn đề ở đây không phải là
dám hay không, mà là nguyên tắc!"
Nghe những lời Vân Hạc nói, trong mắt Diệp Tử lóe lên cảm xúc khác. thường.
Lời này của Vân Hạc, đã chạm đến trái tim của nàng ấy.
Dám cược và có thể lấy ra cược hay không là hai chuyện khác nhau!
Ban Bố thoáng trâm ngâm, lại chỉ về Diệp Tử: "Vậy lão phu lấy nàng ấy!"
Ánh mắt Diệp Tử lóe lên lạnh lẽo, căm phẫn nhìn Ban Bố.
"Cũng không được!"
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Vân Hạc lại lần nữa lắc đầu: "Nàng ấy là hoàng tẩu của bổn điện hạ, không phải đồ đặt cược! Quốc sư nếu muốn thêm đồ đặt cược, có thể nhắm đến đồ vật thuộc sở hữu của bổn điện hạ! Ví dụ, phủ đệ của bổn điện hạ, hoặc là tiền của trong phủ!"
Nghe thấy Vân Hạc nói vậy, Diệp Tử cuối cùng cũng yên tâm.
Nàng ấy thật lo lắng Vân Hạc nhất thời cao hứng đồng ý.
Ban Bố suy nghĩ: "Vậy thêm mười vạn ngân lượng!”
"Được!"
Lần này Vân Hạc sảng khoái đồng ý ngay: "Vậy nếu bổn điện hạ thắng, bổn điện hạ muốn quốc sư ở trước mặt mọi người tự vả mặt hai cái, còn phải hành lễ với ta theo lễ bái sư của Đại Càn, sau này nếu như gặp lại bổn điện hạ, cũng phải hành lễ theo lễ sư đồ đó!"
Lễ bái sư?
Hắn đây là đang làm nhục mình mà!
Thật sự phải hành lễ bái sư với hắn, há chẳng phải là thẳng thắn thừa nhận hắn ta đã lén bái người của Đại Càn làm thầy!
Thấy Ban Bố còn đang do dự, Vân Hạc không khỏi lắc đầu cười: "Quốc sư nhát như vậy, bổn điện hạ sẽ tăng thêm chút độ khó!"
"Hả?"
Ban Bố không tin nổi, khó hiểu nhìn Vân Hạc.
Vân Hạc tự tin cười: "Thời gian một nén nhang, nếu như trong một nén nhang bổn điện hạ không thể giải đề, thì coi như bổn điện hạ thua, thế nào?"
Thời gian một nén nhang? Vẻ mặt mọi người biến sắc, rối rít dùng ánh mắt ra hiệu với Vân Hạc.
Ban Bố có chuẩn bị mới đến, làm sao có thể ra một đề đơn giản cho Vân Hạc.
Dù cho hắn có lòng tin, cũng không thể chơi lớn như vậy.
Ban Bố nghe vậy, trong lòng lại vui vẻ.
Thời gian một nén nhang mà muốn giải đề này, nằm mơ đi!
Thời gian một nén nhang, cố chết cũng chỉ có thể viết ra được một đáp án! Nhưng đề này gồm có nhiều đáp án!
Chỉ cần Vân Hạc không viết hết trong thời gian quy định coi như thua!
Thắng chắc rồi!
Ban Bố cười lớn, sảng khoái đồng ý: "Được! Điện hạ cho người đốt nhang đi!" "Không vội!"
Vân Hạc lắc đầu cười một cái: "Nói thật thì bổn điện hạ không tin tưởng
nhân phẩm của quốc sư, như vậy đi, thời gian bổn điện hạ giải đề, quốc sư hãy viết đáp án của ngài lên giấy, bổn điện hạ lười tranh cãi với ngài!"
Ban Bố nghe thế, mặt hắn ta đỏ lên. Hắn ta biết Vân Hạc đang nói vụ hôm qua hắn ta chơi xỏ hắn.
Tuy cuối cùng hắn ta cũng chịu thừa nhận, nhưng ban đầu, hắn ta thật sự có lòng dạ muốn chơi bẩn.
“Được, cứ theo ý Lục điện hạ!"
"Được! Người đâu, đốt nhang!"