Nhìn đáp án của Ban Bố, Vân Hạc và Diệp Tử đầy ngây người.
“Sao lại là bốn cái?” Diệp Tử ngạc nhiên hỏi Vân Hạc.
“Sao ta biết được?” Vân Hạc dở khóc dở cười.
Mới có bốn đáp án sao?
Lão khốn kiếp này, bản thân cũng không hiểu đề lắm, còn lấy ra thi với mình?
Nghe lời của hai người nói, quản vốn dĩ còn ôm tí hy vọng đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Ông ta phải mau nói tin tức này cho người của Văn đế.
Nếu Văn đế chạy tới, có lẽ Lục hoàng tử còn có cơ hội sống.
Nhìn quản gia hốt hoảng bỏ chạy, Ban Bố càng cười to: “Lục điện hạ, đừng ngẩn ra đó, mau công bố đáp án của ngài đi! Hôm nay lão phu sẽ cho ngài thu tâm phục khẩu phục.”
“Quốc sư, ngài đang cười cái gì vậy?” Vân Hạc u ám nhìn Ban Bố.
“Bản quốc sư đang cười Lục điện hạ quá ngu.”
Ban Bố cười to đắc ý: “Lục điện hạ thật sự cho rằng đề này đơn giản như vậy? Lục điện hạ, ngài quá cuồng vọng rối Mà cuồng vọng thì sẽ phải trả giá thật đã!”
“Ừ, lời này nói hay đó.” Vân Hạc khẽ gật đầu: “Cuồng vọng đúng là phải trả giá thật đắt”
Nói xong, Vân Hạc chậm rãi đưa đáp án của mình ra. Nhìn đáp án Vân Hạc đưa ra, bỗng nhiên Ban Bố sửng sốt.
Một lát sau, tiếng cười của Ban Bố im bặt.
Sáu đáp án? Vân Hạc vật mà viết ra được sáu đáp án?
Nhìn đáp án Vân Hạc đưa ra, tôi tớ trong phủ cũng ngây người. Xảy ra chuyện gì vậy? Đây là chuyện gì thế?
Có điều mọi người lại nhanh chóng chìm trong bi thương.
Đáp án của Ban Bố vậy mà là bốn cái, mà đáp án của Vân Hạc lại là sáu cái.
Cái này không cần nghĩ cũng biết Vân Hạc chắc chắn đã tính sai!
Cái này cũng không phải phân định thắng thua dựa vào bao nhiêu đáp án.
“Điện hạ!” Tân Sênh đau buồng quỳ “phịch” một tiếng xuống đất nói với vẻ mặt đầy nước mắt: “Nô tỳ được điện hạ cứu, nô tỳ nguyện cùng chết chung với điện hạ! Xuống dưới suối vàng rồi, nô ty vẫn sẽ hầu hạ điện hạ.”
Nói xong, tiểu nha đầu lại không nhịn được mà khóc lên.
Nghe lời Tân Sênh nói, khóe miệng Vân Hạc không khỏi co rúm.
Em gái ngươi, bản thân ta còn chưa chết đâu! Đến mức đó sao?
Có điều nói đi cũng phải nói lại, nha đầu này có thể nói ra lời này cũng không uổng công mình đối xử tốt với nàng ta.
Ừ, tốt hơn mấy tên khốn kiếp viện Bích Ba kia nhiều.
Ngay lúc Vân Hạc suy nghĩ lung tung, mấy người Đỗ Quy Nguyên cũng nhanh chóng xông lên, vây quanh Vân Hạc.
“Ai muốn lấy mạng điện hạ thì bước qua xác chúng ta trước đã.” Đôi mắt Đỗ Quy Nguyên như dao sắc, đằng đằng sát khí nhìn Ban Bố và hộ vệ của hắn ta.
Mặc dù chỉ có một tay, nhưng khí thế của Đỗ Quy Nguyên lại không hề yếu. “Đúng.” Cao Hợp nặng nề gật đầu, trực tiếp rút bội đao ra, chuẩn bị tử chiến.
“Lui ra!” Bỗng nhiên Vân Hạc đứng dậy, tức giận nói: “Ai nói bản điện hạ đã thua?”
Mọi người nghe vậy thì lập tức sững sờ.
Điện hạ muốn chơi xấu à?
“Lục điện hạ, thua chính là thua.” Ban Bố cười lạnh: “Đề này chỉ có bốn đáp án, ngài lại viết ra sáu cái, không cần nghiệm chứng cũng biết ngài thua! Đường đường hoàng tử Đại Càn, còn muốn chơi xấu trước mặt mọi người sao?”
“Bản điện hạ cũng sẽ không chơi xấu.” Vân Hạc khinh thường cười, đẩy Đỗ Quy Nguyên ngăn cản trước mặt qua một bên: “Hay là ngươi nghiệm chứng trước rồi nói đi! Bản thân ngươi cũng không tính toán đề rõ ràng, còn không biết
xấu hổ lấy ra cho mất mặt?”
“Cái rắm!” Hộ vệ Ban Bố cười lạnh: “Quốc sư tự mình ra đề, sao quốc sư có thể không biết đáp án?”
“Ngu ngốc không có tư cách nói chuyện.” Vân Hạc khinh thường liếc nhìn hộ vệ một cái, không nhịn được thúc giục: “Quốc sư mau kiểm tra đáp án của bản điện hạ đi, bản điện hạ còn chờ lễ bái sư của ngươi đó.”
“Được, lão phu sẽ cho ngài thua tâm phục khẩu phục.” Ban Bố hừ lạnh, lập tức bắt đầu so đáp án.
Bốn đáp án hắn ta viết thì Vân Hạc đều đã viết. Chỉ cần kiểm tra hai đáp án còn lại là được.
Ban Bố nhanh chóng tính toán.
Nhưng mà tính tới tính lui, vẻ mặt Ban Bố lập tức trở nên nghiêm trọng.
Hạt mồ hôi lớn như hạt đậu nhanh chóng xuất hiện trên trán Ban Bố.