Xuyên Không & Trọng Sinh

Chương 50: CON GÁI MƯỜI MỘT TUỔI BẮT ĐẦU PHÁT DỤC



EDITOR: YUKI

BETA: HARA

-o0o-

Nhưng việc điều tra Leo khó hơn bọn họ nghĩ rất nhiều, Leo không có bạn bè, y luôn ở một mình, ngoài ra vì Alice ghét y, cho nên học sinh năm nhất đều không có gần gũi với y.

Tính cách của y rất quái gở, luôn trầm mặc ít lời, cũng rất ít khi nở nụ cười.

Harry và Ron chỉ biết y sinh ra trong một gia đình quý tộc ở nước Đức, bởi vì thích Hogwarts nên mới học ở đây.

Harry đành phải nói chuyện này với Draco.

Đó là một ngày trời mưa, học sinh năm nhất nguyên bản là ra sân cỏ để học lớp bay, nhưng bởi vì trời mưa mà phải bị hủy bỏ.

Phòng sinh hoạt chung rất náo nhiệt, rất nhiều học sinh Slytherin học sinh đang vui vẻ nói chuyện cười đùa ở bên trong. Không ai chú ý đến Leo đang ngồi trên chiếc ghế khắc hoa, nằm khuất ở bên trong cái bóng của lò sưởi trong tường, đang ngây người nhìn con sư tử nhỏ ở trên lò sưởi.


"Cậu đang nhìn cái gì vậy?" Bỗng nhiên một giọng nói vang lên sau lưng y, Leo quay đầu lại, và nhìn thấy cậu thiếu niên có mái tóc màu bạch kim. Draco mỉm cười kéo chiếc ghế và ngồi bên cạnh y, "Buổi chiều tốt lành, Leo."

"Xin chào." Leo gật đầu, "Draco."

"Cậu biết không, chỗ này có một cái rất giống một con sư tử?" Draco mỉm cười, chỉ vào cái hình điêu khắc mơ hồ.

Đôi môi của Leo hơi động, y mím môi, "Không giống."

"Cũng đúng thôi," Draco nhướng mày cười, "Khi mình nói với những người bạn của mình, bọn họ cũng không tin, bọn họ nói trong phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin làm sao mà có thể có sư tử được, Slytherin và Gryffindor chính là đối thủ một mất một còn."

Lông mi của Leo khẽ run, "Đối thủ một mất một còn." Y nói, "Tôi nghe nói......"

"Nhưng không phải sinh ra là đã như thế." Draco nhìn y, "Một ngàn năm trước, người sáng lập Slytherin và người sáng lập Gryffindor là bạn bè tốt nhất của nhau, bọn họ cùng nhau vào sinh ra tử, mặc kệ là gặp phải tình huống nguy hiểm như thế nào, bọn họ đều không rời không bỏ."


Leo ngẩng đầu nhìn Draco, đôi mắt màu đen của y lấp lánh dưới ánh lửa của lò sưởi trong tường, sáng ngời và thanh triệt.

"Cho nên không có gì kỳ quái khi có sư tử trong phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, có đúng không? Leonhard, Leonhard? Ba mẹ của cậu đã đặt tên của cậu có ý nghĩa là sư tử, nhưng cậu lại tới Slytherin." Draco nói đùa, hắn cười, vừa không quá mức, nhưng lại lộ ra thân thiết.

Leo cũng nở một nụ cười nhẹ, "Cha của tôi...... Thật sự rất thích sư tử."

Y dừng một chút, "Tôi cũng rất thích."

Draco khẽ gật đầu, "Đúng vậy, mình cũng rất thích sư tử a." Hắn mỉm cười, "Họ của cậu Hydson?"

Leo gật đầu. Trò chuyện với cậu thiếu niên này khiến y cảm thấy rất thoải mái.

"À, Hydson, nó giống như có lịch sử rất lâu đời."

Leo mỉm cười, "Đúng vậy, Hydson có một lịch sử vô cùng lâu đời......"


Draco nói cho Harry biết Hydson không phải là hậu duệ của Slytherin. Tuy rằng Harry cảm thấy Hydson có chút không thích hợp, nhưng cậu tin tưởng năng lực của Draco, nếu Draco nói không có việc gì, vậy thì chắc là do cậu suy nghĩ nhiều.

Không ai trong số học sinh nhà Slytherin có điều gì đó khác thường, chẳng qua là Alice luôn trốn tránh hắn, chuyện này khiến cho Draco cảm thấy rất uể oải —— vốn dĩ hắn nghĩ rằng khi học chung ở trường, quan hệ của bọn họ có thể cải thiện một chút.

Tháng mười sắp đến, khí lạnh ẩm ướt tràn ngập khắp nơi và xâm nhập vào trong lâu đài. Nhân viên trường học và học sinh đều đồng loạt bị cảm, khiến cho bà Pomfrey vô cùng vội vàng. Độc dược trị bệnh cảm có hiệu quả ngay lập tức, nhưng khi uống xong loại thuốc này thì lỗ tai của người đó sẽ bốc khói liên tục mấy giờ liền.
Alice gần đây vẫn luôn ốm yếu, cô nàng uống một chút độc dược trị bệnh cảm, kết quả cô nàng bị nôn mửa ngay lập tức và sốt cao.

Chuyện này khiến Draco hoảng sợ, khi hắn nghe được tin tức thì lập tức chạy tới Bệnh Xá, bà Pomfrey đang la mắng Goyle và Crabbe khi họ cho cô nàng dùng độc dược trị bệnh cảm.

Sau đó bà đuổi hai người họ đi, Draco thấy Alice đang nằm trên giường bệnh với hai mắt nhắm nghiền, giống như đan bị hôn mê, khuôn mặt cô nàng đỏ bừng và đổ mồ hôi đầy đầu.

"Bà Pomfrey, em gái con bị sao vậy?"

"Không có chuyện gì lớn," Bà Pomfrey nhìn thấy là Draco, thở dài, "Hiện tại là một cô gái! Theo đuổi cá tính gì chứ, vì cá tính đó mà không thèm để ý đến sức khỏe của mình!"

"Còn trò nữa! Là anh trai của cô bé, lại mặc kệ em gái của mình biến thành bộ dáng này!?"
Bà Pomfrey bất mãn nói, "Lần đầu tiên cô nàng bị kinh nguyệt. Chắc chắn đứa nhỏ này không có khái niệm gì về sinh lý, cho nên tâm trạng có chút không ổn, rồi sau đó bạn bè cô bé lại mang cho nó một lọ độc dược trị bệnh cảm."

"Thuốc là có thể uống bừa bãi sao?!" Bà Pomfrey bực bội nói, "Còn nữa! Hiện tại em gái trò đang ở trong giai đoạn phát triển, lấy mảnh vải quấn ngực của mình chặt như vậy, không khó thở mới là lạ đó! Sắc mặt tái nhợt như vậy, là bởi vì thiếu máu!"

"Con gái thì phải có bộ dáng của con gái! Biến thành con trai gì chứ? Sáp vuốt tóc đó, không biết là dùng nó nhiều thì sẽ dễ dàng bị hói đầu sao?"

"Trò là anh trai của cô bé, tại sao không chú ý cô bé nhiều một chút? Liền để mặc kệ cô bé làm bậy như vậy?"

Draco vâng vâng dạ dạ cúi đầu, bị mắng máu chó đầy đầu, tuy nhiên là may mắn cuối cùng bà Pomfrey cũng cho phép hắn ở lại chăm sóc Alice.
Draco viết một lá thư gửi cho Narcissa, một lát sau Pansy mang bữa tối lại đây cho hắn, Draco đem lá thư đưa cho cô nàng và nhờ cô nàng đi ra ngoài gửi giúp hắn.

Pansy do dự trong chốc lát, lấy một túi giấy nhỏ từ trong túi của mình ra.

"Đây là cái gì?" Draco khó hiểu hỏi.

"Mình nghĩ chắc là Alice không có cái này...... Nhưng cô nàng chắc chắn cần dùng nó. Cái này có dùng ban ngày và dùng ban đêm, cô nàng lần đầu tiên tới, bên trong có cái màu xanh là cái có huân hương, dùng cái đó thì tốt hơn."

Draco mở to hai mắt nhìn —— chẳng lẽ đây chính là trong truyền thuyết, bánh mì nhỏ?

Gần tới buổi tối, trên bầu trời bắt đầu có những hạt mưa to, hạt mưa to đánh lộp bộp trên cửa sổ của lâu đài, trong phòng y tế thì có chút tối tăm.

Draco dường như chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng không bao giờ phòng bị của Alice như vậy, cô bé luôn luôn lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, dùng mọi cách khiêu khích, và cực kỳ chán ghét.
Hiện tại Alice đang nằm trên giường bệnh, cau mày, giống như không ngủ yên được, sắc mặt vốn dĩ tái nhợt bỗng nhiên đỏ bừng lên, hô hấp của cô bé gấp gáp và nặng nề, trên trán đổ đầy mồ hôi.

"Alice," Draco ôn nhu vuốt tóc ra khỏi cái trán ướt đẫm mồ hôi của cô nàng, "Alice, đừng sợ. Anh ở chỗ này."

Alice giống như đã tỉnh lại, đôi mắt cô nàng hơi hơi mở ra, do phát sốt nên cô hơi mơ hồ, yếu ớt nói, "...... Ngươi, ngươi là ai......?"

"Anh là anh trai của em......" Draco nhỏ giọng nói với cô nàng một cách ôn nhu.

"Ngươi không phải...... Tôi không có anh trai......" Giọng nói của Alice dần dần yếu đi.

Draco chỉ nghĩ là cô nàng lại bắt đầu giận dỗi, hắn trấn an xoa xoa mái tóc của cô nàng, "Đừng náo loạn, Alice, anh không hiểu, tại sao em lại chán ghét anh như vậy?"

"Bởi vì...... Anh đã lấy đi tất cả mọi thứ của tôi......" Đôi mắt của Alice khép lại "Tôi mới là...... Tôi mới là...... Draco......"
Giọng nói của cô nàng càng ngày càng nhỏ dần, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất ở giữa hai hàm răng.

Draco không có nghe rõ, hắn cho rằng Alice là hận hắn cướp đi tình yêu của ba mẹ.

Hắn thở dài, đứng dậy kéo chăn lại cho Alice, sau đó lấy ra sổ ghi chú độc dược và ôn tập lại.

Gần đây lớp học độc dược khó như lên trời vậy!!

Sau khi đọc nó một lúc, Draco lại lấy mấy lá thư đề cử các thành viên gia nhập GS.

Hắn lần lượt ghép những học sinh được đề cử với người ở trong trí nhớ của mình, cảm thấy có thể thì vẽ vòng tròn, cảm thấy còn cần quan sát thì đánh dấu một cái —— Blaise đề cử Alice và Pansy.

Draco mỉm cười. Nói thật ra, hiện tại Alice vẫn còn chưa được, nhưng Pansy thì có thể suy xét.

Ngoài ra bản thân hắn cũng chuẩn bị đề cử một học sinh năm nhất ——
Là cái học sinh năm nhất tên là Leo, tuy rằng y rất điệu thấp, nhưng hắn nhìn ra được Leo là một người vô cùng tài năng —— đặc biệt là lớp độc dược.

Không hề nghi ngờ, y có tiềm năng trở thành một Bậc Thầy Độc Dược.

Và ai cũng biết rõ một Bậc Thầy Độc Dược xuất sắc có bao nhiêu trân quý.

Draco lăn lộn tới nửa đêm, không cẩn thận mà ghé vào mép giường ngủ rồi, hắn bị đánh thức bởi tiếng khóc và không quan tâm đến sự bực mình khi bị đánh thức. Draco nhanh chóng ngồi dậy và kéo tấm chăn từ trên đầu của Alice xuống.

"Em muốn làm cho bản thân bị chết ngạt à?" Draco nhỏ giọng, nói với giọng điệu trách cứ mang theo một chút sủng ái.

Alice khóc đến mức không thể dừng lại được, "Tôi, có phải tôi sắp chết rồi không?"

Alice giống như một cô nàng ngốc nghếch không hiểu biết một chút gì về sinh lý, "Tôi chảy rất nhiều, rất nhiều máu......" Cô nàng hoảng loạn nói.
Draco luống cuống tay chân an ủi nàng, nói cho cô nàng biết chuyện này không phải là chuyện gì lớn. "Sẽ không, sẽ không, chỉ là em trưởng thành thôi."

Hắn ôm Alice người đang rúc lại thành một quả bóng vào trong lòng ngực của mình, vỗ vỗ tấm lưng gầy yếu của cô nàng, "Không có việc gì, không có việc gì, con gái đều sẽ như vậy......"

Alice không khóc.

"Con gái?" Cô nàng nói.

Draco xoa xoa tóc của Alice, "Đúng vậy...... Em đã mười một tuổi, lúc này con gái đều phát dục nha."

Cơ thể Alice bắt đầu run rẩy, "Phát...... Phát dục?"

HẾT CHƯƠNG 50


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.