Xuyên Không Tu Tiên Tiểu Thuyết Ma Đế Là Ta

Chương 93: Mộng Uyển Ký Sự





Sau khi tách ra khỏi cô thì em đã đi vào một thành khác, nơi này rất phồn thịnh, em ngồi vào một quán nước nghe ngóng thông tin
"nghe gì chưa? Ở Thượng Quan gia nghe nói có chuyện xảy ra đó, người chết liên tục"
"kinh thế, lần sau chắc không ai dám tới giúp luôn đấy"
"có người từng tới rồi sao?"

"có đấy, thế nhưng đều chết một cách bất ngờ không rõ vì sao"
"sợ vãi, không dám đi luôn ấy"
Đám người xung quanh bàn tán sôi nổi vô cùng, em đương nhiên là lọt tai, em chỉ cười thầm Thượng Quan gia, thú vị lắm
Em đứng dậy, trả tiền cho tiểu nhị rồi đi xung quanh, ở đây có vài tiệm rèn bán khoáng thạch rất nhiều, thế nhưng em hứng thứ hơn với đá nguyên thạch, đây có lẽ là đặc tính để nhận biết người họ Mộng rồi, nhà họ Mộng ai cũng thích đá quý, đặc biệt có thể đoán được đá nguyên thạch phẩm chất cao ngất ngưỡng không thôi
Em đi xung quanh cũng chỉ mua được 10 viên đá nguyên thạch cấp hồng (có giải thích ở chap 17: đấu giá và cắt đá nào!) chán chết đi được, Thượng Quan gia phía trước đã thấy được rất nhiều sát khí và oán khí dày đặc, vậy mà không ai nhận ra sao? Người ở đây cảnh giác quá thấp!
Em rất giống tiểu sư tỷ nào họ Nhan, cực kỳ thích sát khí (thật ra là thích sát khí của vợ), em đi ngang qua nhìn một hồi lâu, người gác cổng thấy em liền quát mắng "Cô là ai? Mau biến đi!"
Em thở dài "sống được thêm 2 tuần là dài rồi, ha"
Bước chân vừa nhích lên thì một người nữa chạy ra, vẻ mặt đầy sợ hãi nhìn em "cô là ai? Có phải tới giúp chúng tôi không!"

Em quay đầu nhìn, là một tiểu cô nương, à không, là một tiểu tỷ tỷ lớn hơn Mộng Nhan, em lắc đầu "không phải, tôi nghe nói không ai dám tới đây giúp các người nữa đâu, bỏ cuộc đi"
Tiểu tỷ tỷ kia giống như gục ngã mà khụy xuống, em nhanh tay ôm lấy nàng "không sao chứ? Cần tôi giúp sao?"
Tiểu tỷ tỷ kia ôm chặt em than khóc "cầu ngài! cầu xin ngài cứu gia tộc tôi! chỉ cần ngài ra tya, cái gì tôi cũng có thể làm! "
Em ôm cả thân thể của nàng lên "được rồi được rồi, đừng khóc được không? Khóc sẽ rất xấu a, sẽ không đẹp, ngoan ngoan"
Nàng cảm thấy vị cao nhân này dỗ dành mình như con nít vậy, thế nhưng nàng lại có chút vui, cười cười "cảm ơn ngài, tôi rất vui"
Em không thả nàng xuống mà bước thẳng vào trong, người xung quanh mở to hai mắt không tin được Đại tiểu thư cư nhiên để người lạ chạm vào! Chuyện lớn a!
Em đi đến đại sảnh, định đặt nàng ngồi xuống thì nàng đã ngượng ngùng bước xuống "cảm ơn! "
"không gì, người chết đâu? đưa tôi đi xem" em không quan tâm lắm vào người nàng, nàng phồng má nhìn lại bản thân mình cũng quyến rũ mà, không lẽ người này không thích mình sao?

Em nhìn nàng "không đi sao?", nàng giật mình "ân, đi thôi"
"Chuyện xảy ra ở Thượng Quan gia thật ra là sao?" em hỏi, nàng thở dài "lúc đó thì cả gia tộc tôi cũng không biết, người chết đầu tiên là nô hầu của cha tôi, hắn bị rút hết máu và treo lơ lửng ở ngoài đại sảnh, sau đó thì đến thị vệ của em trai tôi, hắn cũng bị rút hết máu và treo lơ lửng, lúc đó thì tôi và cha đã thức đêm đã canh chừng thế nhưng không hiểu vì sao sáng sớm lại có thêm người chết, đó lại là! di nương của tôi, bà bị hành hạ tới chết, treo đầu trước nhà, còn thân thể thì! bị thối rữa nửa phần rồi! "
Nàng sợ hãi khi nhớ lại, nước mắt lại lần nữa muốn trào ra nhưng em đã chui vào lòng nàng, để nàng hít mùi hương của mình cho bình tĩnh "Bình tĩnh lại a, ngoan ngoan"
Nàng sợ hãi ôm em, thật sự lúc đó quá đáng sợ với nàng, di nương là người thương nàng nhất, giờ di nương chết rồi, nàng sợ lắm, sợ không còn ai cần mình nữa
Thế nhưng nàng không biết sau này thì sẽ có người thay đổi số mệnh của mình từ hôm nay, và đó là người lạ mà nàng mới gặp, một người rất đặc biệt mà nàng sẽ không bao giờ quên, đó cũng là người nàng yêu nhất, yêu hơn bản thân, yêu hơn cả bất cứ thứ gì



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.