Xuyên Không Tuyệt Thế Vương Phi

Chương 22: Đại hội võ lâm (nhất)



Màn đêm dần buông xuống, những bông tuyết nhẹ nhàng rơi từ bầu trời đêm lấp lánh, phủ kín khắp mặt đất.

Tại Nhất Sơn quán.

Sau hai ngày đi đường mệt mỏi thì thì bây giờ, Sở Dạ Nguyệt rốt cục cũng đến được Đông Hoa Quốc. Bây giờ nàng đang vô cùng mệt mỏi, rất muốn nghỉ ngơi.

Phía sau tấm bình phong màu đỏ thêu hoa là một thân ảnh mờ ảo diễm lệ đang thong thả ngồi ngả người ra phía sau nhắm mắt hưởng thụ mùi hương từ hoa hồng. Nước nóng bốc hơi toả ra bốn phía. Tóc dài xoã xuống đất, dưới ánh đèn mờ, tóc của nàng ánh lên những tia màu tím kỳ lạ, cái đó là ở hiện đại nàng nhuộm tóc!

Mai Ly nhẹ nhàng bưng từng chậu nước nóng đổ thêm vào bồn tắm cho Dạ Nguyệt, đến khi đã cảm thấy vừa đủ, nàng phất tay ra hiệu cho nàng ấy nghỉ ngơi. Mai Ly đặt cái thùng gỗ xuống đất, tiến lại gần về phía Sở Dạ Nguyệt, tay cầm chiếc khăn, nói:

“ Tiểu t… À không, Nguyệt tỷ, để em giúp tỷ kỳ lưng! “.

Bàn tay trắng nõn của Dạ Nguyệt đưa lên cao, từng giọt nước theo độ dốc mà trượt xuống cánh tay, nàng vui vẻ đùa nghịch từng cánh hoa hồng, khẳng định cho dù là nữ nhân nhìn thấy cảnh này cũng sẽ ghen tỵ đến đỏ mắt cho xem! Ở hiện đại đều là nàng tự mình tắm rửa, tất nhiên sẽ có chút không quen với việc động chạm của người khác, nhưng nàng cũng không cảm thấy có gì bài xích với đề nghị giúp nàng tắm rửa của Mai Ly.

“ Tiểu thư, cô thật xinh đẹp! “. Mai Ly thốt lên trong vô thức, quả thật từ trước đến giờ nàng ấy có lẽ chưa thấy ai đẹp đến mức diễm lệ như Dạ Nguyệt.

“ Em.. Ầy, đừng có gọi ta là tiểu thư nữa! “. Tiểu Nguyệt mày liễu nhíu lại. Nàng thật sự không có thích cách mà Mai Ly gọi nàng như vậy!

“ Em biết rồi! “. Mai Ly ở đằng sau thật sự là đang bĩu môi đó!

Tiểu Nguyệt cũng không nói gì nữa, mắt nhắm lại, dưỡng thần một lúc. Mãi một lúc sau, Tiểu Nguyệt mới hé răng:

“ Được rồi, em ra ngoài giúp ta chuẩn bị một chút thức ăn, sau đó cũng nên đi tắm rồi nghỉ ngơi sớm đi! “. Nước nóng bốc hơi lên làm ánh mắt nàng như có một làn sương mỏng, mị hoặc mà say mê lòng người. Trong nhóm các nàng, mỗi người một vẻ đẹp, Tử Hạ mang vẻ đẹp lạnh lùng băng giá mà cao quý như Thiên Sơn Tuyết Liên ( Một loài hoa sen mọc trong tuyết), Diệp Vân Du mang vẻ đẹp yêu nghiệt làm cho người ta luôn cảm thấy vẻ đẹp của nàng ấy sinh ra chính là ‘ Hoạ quốc hoạ thuỷ’. Còn Lăng Thiên Ân, vẻ đẹp ngây thơ theo kiểu ‘ Thiên Thần sa ngã ‘, còn nàng luôn được ba người kia cho rằng vẻ đẹp của nàng chính là làm đổ gục mọi thằng đàn ông trên đời – Quyến rũ, trên môi luôn mang theo nụ cười cùng hơi thở vô hại.

“ Vâng! “. Mai Ly ra ngoài, cánh cửa nhẹ nhàng khép lại. Sở Dạ Nguyệt đôi mắt mệt mỏi nhắm lại,không gian yên tĩnh trong phòng tắm đưa nàng về quá khứ, quá khứ của mười năm trước, khi đó sở dạ nguyệt vẫn còn là một đứa trẻ bảy tuổi.

“ Anh à, anh đừng đi mà, đừng bỏ em và Nguyệt Nhi, con gái chúng ta còn rất nhỏ, chuyện của người lớn chúng ta không nên liên luỵ con bé mà anh! Em xin anh mà! “. Một người phụ nữ có lẽ là tầm ba mươi tuổi đang khóc lóc, bàn tay đẹp đẽ cố gắng níu kéo cánh tay người đàn ông đang quay mặt về phía cửa chính.

Đứng gần đó, núp sau cánh cửa là một thân ảnh nhỏ nhắn, bím tóc thắt nơ hai bên, tay cô bé ôm con gấu bông Bob, mắt to tròn nhìn về phía cửa. Cô bé nhìn mẹ đang khóc lóc quỳ gối nắm tay ba ba, miệng lẩm bẩm:

“ Ba ba là người xấu, ba ba không thương mẹ và Nguyệt Nhi nữa rồi! “. Cô bé lại gần chỗ mẹ, cùng mẹ quỳ xuống, cầu xin ba ba của cô:

“ Ba ba, ba ba đừng có đi mà, ba không thương Nguyệt Nhi nữa sao? Ba ba không thương Mami nữa sao? “. Hai hàng nước mắt trong suốt chảy ra từ khoé mắt cô bé. Sở Dạ Nguyệt khi còn nhỏ vẫn ngây thơ nhưng lại vô cùng điềm tĩnh, cô bé học được từ ba ba. Đằng xa, có hai bóng dáng đang tiến vào, một người phụ nữ ăn mặc có chút thiếu vải, đi giày cao gót, trên sàn phát ra những tiếng chói tai, cô ta dẫn theo một cô bá trạc tuổi Dạ Nguyệt đến, đôi mắt xếch nhìn mẹ và cô, khuôn mặt có vẻ đầy hảo cảm đấy nhưng trong giọng nói lại đầy vẻ khinh thường:

“ Chị Hà Quyên, chị đừng như vậy, hai người dù sao cũng sắp ly hôn rồi, chị cũng đừng nên lôi Nguyệt Nhi ra làm bia chắn, hôn nhân của hai người cũng không thể cứu vãn được nữa rồi, thôi thì.. Chị hãy buông tha cho Vãn Văn đi! “. Những lời nói vừa rồi có bao nhiêu ngoan độc, Hà Quyên – Mẹ của Sở Dạ Nguyệt cũng là người đầu tiên hiểu rõ nhất. Nghe đến hai chữ ‘ Ly hôn ‘, bà Hà Quyên phát giận, giận đến đỏ cả mặt:

“ Lệ Hoa, cô cũng đừng có quá đáng, ở đây còn chưa có đến lượt cô lên tiếng! “.

Ba ba của Dạ Nguyệt ánh mắt lạnh lùng quét về phía bà Hà Quyên, quát:

“ Hà Quyên, cô câm miệng, tôi không cho phép cô nói Lệ Hoa như vậy! “.

Rốt cuộc, Sở Dạ Nguyệt năm bảy tuổi đã phải chứng kiến ba và mẹ cãi nhau hàng đêm, cô bé chỉ biết im lặng. Bây giờ ba cô muốn rời bỏ mẹ và mình, cô bé âu sinh ra cái cảm giác chán ghét ba cũng là đương nhiên. Dạ Nguyệt nhìn về phía bóng dáng cao lớn của ba mình, nói:

“ Ba, ba có còn thương mẹ và Nguyệt Nhi nữa không? “. Một đứa bé năm tuổi đã có ánh mắt điềm tĩnh như vậy làm cho người ta thật sự có cảm giác khó tin!

Vãn Văn ánh mắt có chút không tin nhìn con gái, cuối cùng ông thở dài một hơi:

“ Nguyệt nhi, ba ba xin lỗi. Nhưng con yên tâm, ba ba sẽ thỉnh thoảng về thăm con! “. Chỉ có vậy đã cắt đứt một đoạn tình gần mười năm của họ. Nhìn bóng lưng người chồng mà mình yêu quý cùng tình nhân ra đi, bà Hà Quyên chỉ nhắm mắt, lặng lẽ ôm con gái ngồi khóc.

Rất lâu sau đó, ba ba của Tiểu Nguyệt cũng chưa có một lần đến thăm cô và mẹ, mẹ của cô bé cũng dần dần mắc tâm bệnh, không lâu sau thì qua đời. Dạ Nguyệt từ đó rất hận ba ba của cô, lại càng hận tất cả đàn ông trên đời, bởi lẽ cô cho rằng bọn họ cùng ba cô đều cùng là một hạng người. Năm chín tuổi, cô được Sư phụ của Tử Hạ nhận về nuôi, cô nghĩ, dù sao trên đời cô cũng chẳng còn người thân, làm sát thủ cũng không có gì là xấu. Từ đó trong thế giới đêm xuất hiện thêm một Ngân Dạ - Sát thủ đứng sau Tử Dạ, kỹ thuật giết người thâm độc, nhưng chưa từng động đến phụ nữ, ngược lại nếu giao dịch cho cô một người đàn ông, cô – Ngân Dạ sẽ không bao giờ cảm thấy nhàm chán!

“ Tiểu thư, chúng ta ăn thôi! “. Mai Ly đứng bên ngoài tấm bình phong, gọi vọng vào bên trong phòng tắm.

Sở Dạ Nguyệt giật mình, trên người đều là mồ hôi hoà cùng với hơi nước, cô nhìn khung cảnh xung quanh, là cổ đại, cô nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi, nói với ra ngoài:

“ Được, em đợi ta mặc y phục trước đã! “. Tiểu Nguyệt đứng dậy, lấy từng món trang phục treo trên sà ngang mặc vào, nàng nhớ đám người Vân Du quá! Nàng sẽ cố gắng để tìm ra bọn họ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.