“Tỷ tỷ, loại trà này thật ngon! Muội muội cũng đã từng nghe Thái Tử điện hạ nói qua, nghe nói, đây là vật phẩm từ Tây vực cống hiến. Tỷ tỷ, tỷ thật sự rất được Thái Tử điện hạ coi trọng đó!”
Mộng Điệp vừa cười dịu dàng, vừa tao nhã giải thích loại trà mà nàng ta và Kỳ Tuyết đang uống. Nhưng mà, Kỳ Tuyết có bao giờ quan tâm đến mấy thứ đắng ngắt ấy chứ?! Chỉ là miễn cưỡng lắm mới uống một hai ngụm, thỉnh thoảng nghe Mộng Điệp hỏi mới ậm ừ vài câu cho qua chuyện. Lúc này, trong lòng Kỳ Tuyết đang ngáp lên ngáp xuống, Mộng Điệp nàng ta đây là đang khoe khoang việc bản thân được Hiên Viên Vũ sủng ái sao? Nàng mới không có hứng thú nghe mấy thứ nhàm chán đó!
Thật ra, Kỳ Tuyết rất yêu thích cái vẻ đẹp bề ngoài ngây thơ trong sáng của Mộng Điệp, chỉ đáng tiếc, Kỳ Tuyết thở dài, khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nội tâm lại bị sự xấu xa vấy bẩn. Với vẻ bề ngoài như vậy, chả trách được Hiên Viên Vũ lại si mê như vậy.
Kỳ Tuyết có chút tiếc nuối, nếu như sáng nay không phải Mộng Điệp nàng ta viện cớ tới thỉnh an để thăm dò nàng, thì nàng sẽ không bị Lan Nhi dựng dậy từ sớm như vậy!
“Tỷ tỷ, muội muội hôm nay là lần đầu tiên tới thỉnh an tỷ tỷ, cũng không có gì quý giá để tỏ lòng chân thành, vật này, xem như là thể hiện lòng thành của muội, mong tỷ tỷ không chê!”. Tất nhiên, nàng ta cũng biết vật này quan trọng như thế nào với Hiên Viên Vũ, Mộng Điệp sau khi nói xong liền phất tay, ý bảo nha hoàn phía sau dâng lên. Trên bàn, hộp gỗ hình chữ nhật được cắt gọn vuông vắn tinh xảo đã đặt trên bàn đá.
“Gặp mặt, chính là chúng ta có duyên, cũng không cần câu nệ như vậy!”. Kỳ Tuyết giọng nói có chút châm chọc, Mộng Điệp làm sao có thể không nghe ra.
Mộng Điệp cười ưu nhã, như hoa mẫu đơn yếu ớt, nàng ta dịu dàng mở nắp hộp gỗ ra, dưới ánh mặt trời, miếng ngọc bội được làm bằng ngọc cẩm thạch lấp lánh, làm cho vật này càng thêm toả sáng rực rỡ, làm cho người ta phải yêu thích!
Kỳ Tuyết chỉ nghĩ, nếu không phải nàng ta là sủng phi của Hiên Viên Vũ, mà nàng cũng không muốn những ngày tháng sống trong này phải xung đột với hắn, mới nhẫn nhịn ngồi đây nghe Mộng Điệp nói chuyện.
Nhưng mà, Kỳ Tuyết mới chỉ giơ tay ra, còn chưa có chạm vào miếng ngọc bội, Mộng Điệp lại nhanh tay kéo mạnh hộp gỗ về phía nàng ta, theo quán tính, chiếc hộp gỗ văng ra mép bàn, đung đưa mấy cái rồi rơi xuống đất. Âm thanh của ngọc rơi xuống nền đá thật chói tai.
“Ngươi đang làm cái gì?”.
Đằng sau có tiếng rống giận dữ quen thuộc vang lên, vào giờ phút này, Kỳ Tuyết thật sự cảm khái Mộng Điệp, thật giỏi diễn kịch!
Hiên Viên Vũ tức giận, bước thật nhanh tới chỗ Mộng Điệp, nhẹ nhàng kéo nàng ta vào lòng che chở. Đối diện với Kỳ Tuyết đang thản nhiên nhìn hai người, lửa giận trong đáy mắt hắn lại bùng lên, từng lời nói lạnh lẽo rít qua kẽ răng:
“Diêu Ái Phương, ngươi muốn làm cái gì?”
Chỉ là, đối mặt với sự tức giận của hắn, ánh mắt của Kỳ Tuyết vẫn tĩnh lặng, không có giải thích, không có bát nháo, không có ấm ức, tuyết đối chỉ có cười nhạo, đúng, nàng đối với hắn chính là cười nhạo.
Nàng chỉ nghĩ, bọn họ trên danh nghĩa là phu thê, diễn kịch ân ái tương kính như tân, nhưng kỳ thực chính là tương kính như băng, không có mấy người biết. Rõ ràng, Hiên Viên Vũ vô cùng chán ghét nàng, rõ ràng, Hiên Viên Vũ nhìn thấu thủ đoạn của Mộng Điệp, vậy mà vẫn cho là nàng cố ý hãm hại nàng ta, rõ ràng, hắn đang làm cho quan hệ của nàng và hắn chỉ có tệ hơn mà thôi, làm cho hai người càng thêm chán ghét đối phương đến cực điểm mà thôi!
“Hiên Viên Vũ, ta không nghĩ đến một đương kim Thái Tử như ngươi mà cũng có lúc có mắt như mù như vậy!”. Giọng nàng thản nhiên như vậy, thế nhưng lại càng làm cho lửa giận trong lòng Hiên Viên Vũ không cách nào dập tắt.
“Bản Thái Tử cảnh cáo ngươi, tốt nhất tránh xa nàng ấy ra, nếu không…”. Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Kỳ Tuyết, Hiên Viên Vũ thực sự nghẹn họng. ống tay áo của chàng đột nhiên có một lực kéo nhẹ, Mộng Điệp ở trong lòng Hiên Viên Vũ nhẹ giọng nức nở:
“Thái Tử điện hạ, là thiếp vô ý làm rơi chiếc hộp, không liên quan tới Thái Tử phi tỷ tỷ, mong ngài đừng tức giận với Thái Tử phi tỷ tỷ!”
“Mộng Điệp! Ngươi quá thiện lương, luôn để mình bị người ta ức hiếp!”. Hiên Viên Vũ mềm lòng, lửa giận cũng tan bớt một nửa, nhưng, câu nói khiêu khích kia của Kỳ Tuyết lại làm lửa giận như cũ bùng lên:
“Hiên Viên Vũ, nếu ta có lần sau, ngươi định xử lý ta như thế nào? Là biếm ta vào lãnh cung, hay là phế đi cái hữu danh vô thực Thái Tử phi của ta?”. Kỳ Tuyết cũng không kiêng nể gì đám cung nhân ở đây mà nói thẳng ra, chuyện đêm động phòng bị trượng phu cô tịch, chỉ sợ là cả Hiên Viên này đều biết rồi đi!
Lần này, Hiên Viên Vũ không đấu khẩu với nàng nữa, trực tiếp lạnh giọng ra lệnh cho thị về đứng ở phía sau:
“ Người đâu, giam Thái Tử phi vào mật thất, không có lệnh của bản Thái Tử, ai cũng không được phép xông vào!”. Chàng liếc mắt qua nha hoàn thân cận của nàng đang quỳ ở phía sau, trong mắt đều là cảnh cáo!
Chỉ là không ngờ sau này, vì là người gián tiếp gây ra cái chết cho Lan Nhi, mà làm cho Kỳ Tuyết hận chàng, cực kỳ hận chàng!
Nhưng mà, Hiên Viên Vũ đã quên, sau lưng Kỳ Tuyết không chỉ có một mình, còn có Đỗ gia, còn có Long Đế.
Đến khi đám thị vệ dẫn Kỳ Tuyết đi, Hiên Viên Vũ cùng Mộng Điệp cũng phất áo rời đi, một bàn tay run run chậm rãi nhặt miếng ngọc bội lên, phủi sạch đất ở nền cẩm thạch, sau đó bỏ lại vào chiếc hộp, rời đi.