Xuyên Không Vào Nữ Phụ Đáng Ghét

Chương 91: 91: Tổn Thương




Thẩm Hoắc Nam bỏ đi ra ngoài trước mà không để ý rằng Lý Tiểu Sở đang rất khổ sở đi phía sau, sau cuộc thân mật cô vốn đã đi đứng khó khăn nay còn phải mang thêm đôi giày cao gót cùng với chiếc đầm dạ hội ôm gọn cơ thể nên việc cô đi bình thường là chuyện không thể.
Anh đi đến cửa thang máy mới quay lại nhìn cô, thấy cô đang đi lại khó khăn vừa thấy thương vừa muốn cười nhưng anh vẫn tỏ ra lãnh đạm thờ ơ.
- Đi nhanh lên - anh nói.
Cô nhìn anh rồi cúi đầu, cắn chặt môi dưới cố gắng đi nhanh hơn nhưng càng cố lại càng dễ ngã khi cô đến trước mặt anh thì bước chân không vững, ngã nhào về phía trước.

Nhưng cô không ngã, bởi đôi bàn tay rắn chắc của anh đã giữ cô lại.
- Có vậy thôi đã không chịu được -
Anh mở miệng trách cứ cô nhưng cô như vậy cũng là tại anh mà, sao anh trách cô chứ? Anh buông cô ra, cả hai bước vào thang máy đi xuống, không khí im lặng đến ngột ngạt đến lúc này anh lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
- Cô thích để lại dấu tích thân mật nhỉ? -
Cô giật mình nhìn anh, dấu tích thân mật gì cơ? Cô đã che hết những dấu hôn mà anh để lại rồi cơ mà?
- Phía sau vẫn còn - anh nói.
Cô nhanh chóng lấy che khuyết điểm trong túi ra, dùng gương cố gắng tìm vết tích còn lại nhưng hoàn toàn vô nghĩa.


Đột nhiên, anh xoay người cô lại giật lấy che khuyết điểm trên tay cô, anh giúp cô.
Động tác anh nhẹ nhàng chạm vào lưng cô, cô xấu hổ đỏ cả mặt nhưng cố trấn tĩnh bản thân.

Bỗng, anh kéo cô về phía sau, lưng cô áp vào lòng ngực rắn chắc của anh, anh vươn tay bóp lấy mặt cô kéo cô ngước lên nhìn anh.

Anh cúi xuống đặt nụ hôn lên môi cô, đến khi cửa thanh máy sắp mở anh liền buông cô ra, kéo lấy chiếc váy cúp ngực của cô lên một chút, cô giật mình che lấy thân mình.
- Anh...làm gì vậy? - cô hỏi.
- Ngại? Che? Cô nói thử xem trên người cô chỗ nào tôi chưa nhìn, chưa chạm qua? Nhưng dù cô có hạ tiện đến mức nào cũng đừng cố quyến rũ đám nam nhân ngoài kia -
Anh vừa nói xong cửa thang máy cũng mở ra, anh đặt tay lên eo cô kéo cô sát lại gần mình rồi cùng cô đi ra ngoài.

Vì là thang máy riêng nối thẳng từ phòng Chủ tịch đến nhà xe nên không ai biết cô và anh có hành động thân mật với nhau.
Cô và anh ngồi ở ghế sau không khí im lặng đến đáng sợ, Trạch Khiêm cũng liên tục đổ mồ hôi lạnh.

Đến nơi, anh xuống xe trước cô thì chậm rãi xuống theo sau nhưng đi được mấy bước đã suýt ngã, anh nhìn cô rồi đi đến bên cạnh nắm tay cô vòng qua tay mình, để cô có điểm tựa mà đi cho vững.
Cô khoác tay anh bước vào buổi tiệc, ai cũng ngạc nhiên vì bản thân họ biết Thẩm Hoắc Nam là một người rất ghét ồn ào, ít khi tham dự những buổi tiệc như thế này, đặc biệt anh không bao giờ xuất hiện cùng với bất kì nữ nhân nào trước đây, nay lại tay trong tay cùng một nữ nhân mà lại không phải vị hôn thê của anh.
- Nhìn xem anh ta đi cùng ai vào kìa? -
- Đó đâu phải Lưu Thiên Vũ vị hôn thê của anh ta đâu -
- Vậy chắc là tiểu tam rồi, mà được làm tiểu tam của Thẩm Hoắc Nam cũng thích nhỉ? -
- Cô ta là thư kí của Thẩm Hoắc Nam đó, trong một buổi tiệc tôi cũng đã gặp hai người họ, Thẩm Hoắc Nam chỉ đang ga lăng với phụ nữ thôi mấy cô đừng có nói quá lên -
- Đúng là nam nhân vạn người mê mà, tôi cũng muốn làm thư kí của anh ấy -
- Ha...ga lăng gì chứ, rõ ràng là hai người họ có giang tình mà -
Mọi người không ngừng bàn tán xôn xao trước sự xuất hiện của hai người, cô cuộn chặt tay gánh chịu những lời bàn tán, khinh bỉ của những người xung quanh.
- Chủ tịch Thẩm đây mà -

Cô và anh nhìn người đàn ông đang tiến đến gần, cô nhận ra anh ta, anh ta chính là người ép buộc cô ở quán bar lần trước, không ngờ lại xuất hiện ở đây.
- Thì ra cô gái này là người của Chủ tịch Thẩm đây -
Hắn ta liếc nhìn cô, nụ cười nham hiểm của hắn ta khiến cô rợn người, cô nắm chặt lấy cánh tay của Thẩm Hoắc Nam.
- Triệu thiếu gia đây là có hứng thú? - anh hỏi.
- Cũng có chút hứng thú, một chú mèo hoang đanh đá -
- Vậy thì nhường cho anh -
Thẩm Hoắc Nam gỡ tay cô ra, đẩy cô về phía Triệu Văn Lãng cô ngỡ ngàng nhìn anh cả người ngã nhào về phía trước, Triệu Văn Lãng nhanh chóng ôm cô vào lòng.

Cô thật sự không thể hiểu, sao anh lại có thể nhẫn tâm đẩy cô cho người đàn ông khác dễ dàng như vậy chứ?
Anh không một chút lưu luyến mà rời đi, thậm chí không nhìn cô lấy một lần.

Nhân lúc cô đang mất tập trung Triệu Văn Lãng bế cô hướng về căn phòng của hắn, cô lúc này mới kịch liệt phản kháng nhưng hắn lại càng thích thú hơn.
- Thẩm Hoắc Nam cậu thật sự muốn đẩy cô ấy cho người khác sao? -
Trương Thiệu Ngôn cầm ly rượu ngồi xuống bên cạnh anh, anh đang uống rượu nghe xong có chút khựng lại nhưng rồi cũng uống cạn ly.
- Người như cô ta ai cũng có thể làm được chuyện đó, chỉ cần ăn bánh trả tiền - anh nói.
- Sao cũng được, miễn cậu đừng hối hận -

____________________
- Buông tôi ra, làm ơn, đừng làm vậy -
Triệu Văn Lãng ném cô lên chiếc giường lớn, hắn từ từ mở cúc áo ra, Lý Tiểu Sở hoảng loạn nhanh chân bỏ chạy nhưng vẫn bị hắn ta tóm được.
- Mèo nhỏ, muốn chạy đi đâu? Người ta nhường em cho anh rồi, em chạy được một lần thôi không có lần hai đâu -
Triệu Văn Lãng đè cô xuống trực tiếp hôn vào cổ của cô, chiếc váy cúp ngực càng làm hắn ta thuận lợi hơn.

Lý Tiểu Sở bật khóc nức nở, những ký ức lúc nhỏ của cô ùa về, hôm nay cô lại bị ***** *** một lần nữa tại sao vậy chứ?
Thẩm Hoắc Nam sao anh tàn nhẫn với cô đến vậy? Sao lại không tha thứ cho cô còn dùng cách này để trả đũa, Thẩm Hoắc Nam cô yêu anh nhưng cũng hận anh.

Ngay bây giờ, thời khắc này cô muốn chết đi cho xong không muốn phải chịu thêm bất cứ sự ô uế nào nữa.
- Sao vậy mèo nhỏ? Không phản kháng nữa à? Vậy thì được thôi -
Lý Tiểu Sở buông xuôi rồi, thực tế chính là chết tâm rồi, nếu anh đã muốn dùng cách này để trả thù cô, thì sau hôm nay cô sẽ biến mất mãi mãi để anh không bao giờ thấy chướng mắt nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.