“Ngươi cũng đi theo ta đọc sách tập viết, hiểu chuyện, hiểu lý lẽ, sao lại có ý tưởng nông cạn như thế!”
Hoang đường!
“Huống chi, đệ đệ cưới thị nữ bên người tỷ tỷ, ngươi để thể diện và danh tiếng của ta ở chỗ nào?”
Cuối cùng Triệu Vân Liên cũng bộc phát lửa giận ra, căm tức nhìn Xảo Lan trên mặt đất.
Xảo Lan vẫn cứ nằm bò không nhúc nhích, qua một hồi lâu mới dập mạnh đầu với Triệu Vân Liên “Cầu xin tiểu thư chấp thuận!”
Triệu Vân Liên nhắm mắt, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy lạnh lẽo, “Phu nhân đã sớm quyết định biện pháp xử trí ngươi. Đã đi một bước này rồi thì nhìn xem phía cuối đường là cái gì.”
“Đi thôi...”
Nói xong, Triệu Vân Liên xoay người, quyết đoán mà rời đi.
Xảo Lan ngã vào bùn đất tràn đầy tro bụi, khóc gào lên thảm thiết.
Trên đường trở về viện của mình, Triệu Vân Liên dừng chân lại, đứng yên trong chốc lát, sau đó xoay người đi tới chỗ Ngô Tê Đường của đại phu nhân.
Phó Nguyệt cùng Lý ma ma đuổi kịp.
Tiểu thư có lòng tốt, chung quy lại là không nỡ bỏ mặc.
Phó Nguyệt lại cảm thấy may mắn một lần nữa, sau khi nàng xuyên qua gặp được Triệu Vân Liên.
Tại Ngô Tê Đường, nghe thấy tiểu nha hoàn tới bẩm tin tức, Phương phu nhân cười khẽ nói với Vu ma ma đứng ở phía sau lưng mình: “Nhìn xem kìa, đại tiểu thư nhà ta chính là tấm lòng lương thiện đó, con mèo con chó nào cũng muốn nâng đỡ. Mau đi tiếp đón vào đi”
Trong phòng đám nha hoàn không có địa vị như nha hoàn nhất đẳng chẳng khác gì chó mèo trong câu nói kia lập tức nở nụ cười gượng gạo cứng ngắc.
Không chờ Triệu Vân Liên ngồi xuống, Phương phu nhân liền đánh đòn phủ đầu: “Ít ngày nữa đã phải trở về kinh, đồ vật đã thu dọn ổn thỏa hết chưa?”
“Haiz.. Ta phải xử lý chuyện từ lớn đến bé trong cái nhà này, còn phải chăm lo việc học tập cho đệ đệ con, bận đến túi bụi. Thằng bé cũng không còn nhỏ tuổi nữa, dạo gần đây phu nhân các phủ tới ôn chuyện đưa tiễn, còn muốn cho ta xem các cô nương nhà bọn họ. A! Khi con trai ta trở về kinh, còn khối cô nương tốt đang chờ được chọn nữa đó.”
Đọc sách sao? Bà đừng hy vọng hão huyền, hắn chỉ được cái ăn nhậu chơi bời phá nhà phá cửa là giỏi. Phó Nguyệt cười thầm nói.
Có điều lời này của Phương phu nhân cũng là ám chỉ phải làm mai mối cho con trai mình. Những gia đình giàu có như nhà họ đều để ý đến việc không muốn trước khi thành thân nhà trai đã nạp thiếp trước. Nhất định không thể giữ Xảo Lan lại được, tránh làm cản trở đến việc hôn nhân của Triệu Thừa Tín.
Đương nhiên Triệu Vân Liên cũng hiểu rõ ý nghĩ của bà ta.
Nàng tiếp lời: “Gần đây phu nhân vất vả, nhưng lại làm phiền ngài bận tâm đ ến chuyện người bên cạnh con. Con đều đã bẩm báo với phụ thân chuyện Thủy Linh và Xảo Lan rời khỏi phủ kết hôn. Vì đột nhiên thân thể của Xảo Lan không khoẻ, nên làm phiền phu nhân tìm một nơi nào an tĩnh cho nàng ấy an dưỡng thân thể khỏe mạnh rồi mới kết hôn, Vân Yên thật sự băn khoăn.”
Phương phu nhân cũng nghe hiểu ý của Triệu Vân Liên.
Lão gia cũng biết chuyện về hai nha hoàn kia, hơn nữa hắn sĩ diện. Nếu biết Thừa Tín ngủ với nha hoàn bên người tỷ tỷ, e là Thừa Tín sẽ không tránh được một trận đòn theo gia pháp.
Có điều chỉ là một đứa nha hoàn, ngủ thì ngủ, thật là phiền phức. Triệu Vân Liên không quản lý tốt người, sao có thể làm liên lụy đến con ta bị đánh, ảnh hưởng đến danh tiếng của con ta chứ.
Phương phu nhân kéo tay Triệu Vân Liên qua, thân thiết mà vỗ vỗ, “Con yên tâm! Nhà ta xưa nay đều hiền lành. Chắc chắn ta sẽ tìm một thôn trang tốt để nha hoàn của con ổn định lại. Chờ nó nghỉ ngơi khỏe mạnh trở lại sẽ chọn một chàng trai tốt ở thôn trang để gả cho, bảo đảm cuộc hôn nhân vẻ vang.”
Xảo Lan không bị đe dọa đến tánh mạng, nàng cũng chỉ có thể làm được đến mức này.
Triệu Vân Liên gật gật đầu, “Vân Yên tin tưởng tính tình và hành xử của phu nhân. Vậy thì làm phiền phu nhân. Thời gian không còn sớm nữa. Vân Yên cáo lui trước, không quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi nữa.”