Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 139: Tiền riêng 1



Phó Nguyệt: “Trời ạ, đã đến canh giờ này rồi, chúng ta còn chưa ăn cơm, A Thái ca chàng có đói không?”

Tiêu Thái gật đầu cười nói: “Ta đói bụng. Chúng ta không mang nguyên liệu nấu ăn từ nhã cũ tới đây, chi bằng chúng ta đi ra ngoài ăn đi.”

“Được, chúng ta đi ăn bánh bao nhân thịt! A Giản ăn không?”

Tiêu Giản như ngửi được mùi bánh, nhảy khỏi ghế dựa, nhanh chân chạy ra cửa.

Ăn xong bữa tối muộn, ba người trở về rửa mặt rồi đi ngủ sớm.

Ngày hôm qua bận rộn không ít việc, sau khi ngủ một giấc no say, ba người sau khi tỉnh dậy ở nhà mới đều thấy sảng khoái tràn đầy năng lượng.

Trong nhà vẫn không có đồ ăn, bọn họ vẫn đi ra bên ngoài ăn tạm rồi mới khua xe bò trở về thôn.

Trước hết trả xe bò cho nhà trưởng thôn, sau đó Phó Nguyệt trở về dọn dẹp đồ vật trong nhà.

Những chỗ bị thiêu hủy trong nhà phải tu bổ lại.

Phó Nguyệt liền sửa sang lại lần lượt các đồ vật. Những thứ cần giữ lại thì cho hết vào căn phòng vẫn còn nguyên vẹn của Tiêu Giản rồi khóa lại, những thứ còn lại thì buổi tối cùng mang vào trong thành.

Mà Tiêu Thái thì đi tìm mấy nhà biết xây dựng ở trong thôn, làm phiền người ta tới xây lại phòng như cũ.

Mọi người đều thoải mái nhận lời.

Ba năm trước nhà ở của Tiêu Thái chính là do bọn họ giúp đỡ xây dựng lên, cấu trúc thế nào bọn họ đều biết hết.

Nói xong chuyện, khi Tiêu Thái về nhà thì vừa hay chạm mặt Trương thẩm đang đi tới.

Tiêu Thái: “Trương thẩm, trong nhà vẫn hơi lộn xộn, thẩm chờ lát nữa cháu sẽ dọn ghế cho thẩm ngồi ở trong viện.”

Trương thẩm xua xua tay ý bảo hắn không cần dọn: “Ta không ngồi, ta chỉ tới gọi các cháu đến nhà ta ăn cơm trưa thôi, nhanh dọn dẹp một chút rồi tới.”

Phó Nguyệt nghe thấy tiếng của Trương thẩm, rửa sạch tay rồi đi ra: “Sao Trương thẩm lại đến đây thế?”

Trương thẩm thấy hai người bọn họ như vậy liền biết là đang bận rộn xử lý chuyện trong nhà, chắc là chưa nghĩ đến việc ăn cơm trưa.

Bà oán trách nói: “Sắp đến chính ngọ rồi, bận suốt nửa ngày không đói bụng sao? Đám tẩu tử đã làm xong cơm rồi, nhanh tới ăn cơm thôi.”

Sao có thể ngày nào cũng làm phiền nhà người ta ăn nhờ ở đậu như vậy chứ.

Phó Nguyệt ngượng ngùng cười nói: “Sao có thể làm phiền nhà thẩm như vậy chứ, chúng cháu làm chút đồ ở nhà ăn là được.”

“Khách sáo gì với thẩm chứ, phòng bếp, nồi niêu của các cháu đã cháy sạch rồi, đâu nấu nướng được nữa, nhanh tới nhà thẩm, thúc các cháu cũng có việc tìm các cháu đấy.”

Nghe được lời này, Phó Nguyệt mới nhớ tới, nàng bận quá nên quên mất! Trong nhà phòng bếp đã bị hủy, nồi cũng bị cháy thủng. Đúng là không nấu cơm được nữa.

Vì thế ba người liền đi theo Trương thẩm trở về Tôn gia.

Con dâu cả của Tôn gia là Thôi Đào Nhi đã mang hết đồ ăn lên bàn chờ bọn họ trở về.

Chỉ chốc lát sau, Tôn Trường Canh cũng mang theo một cái tay nải nhỏ đi đến. Ông đặt cái tay nải xuống một cái bàn nhỏ khác, tiếp đón mọi người lần lượt ngồi xuống.

Hôm qua Tôn gia cũng được chia thịt, Tiêu Thái lại tặng cho bọn họ một ít đồ tốt tới.

Trời đang dần dần nóng lên, thịt không thể để lâu được. Hôm nay Thôi Đào Nhi và Vương Thục liền thể hiện bản lĩnh nội trợ của mình, thoải mái hào phóng làm mấy món ăn từ thịt.

Bắt đầu bữa cơm, mọi người ăn uống vui vẻ, không ai có tâm trạng bàn tán chuyện phiếm.

Chờ ăn xong cơm, Tôn Trường Canh nhấc tay nải nhỏ lên một lần nữa, gọi Tiêu Thái và Phó Nguyệt vào trong buồng nói chuyện.

Tôn Trường Canh đưa tay nải nhỏ cho Tiêu Thái: “Kiểm đếm đi.”

Tiêu Thái mở ra, là một bao đựng đầy bạc lớn bạc nhỏ.

“Đây là mười lăm lượng bạc mà nhà Tiêu Đại Bảo bồi thường.” Tôn Trường Canh bảo hai người ngồi xuống, chậm rãi nói: “Buổi sáng ta cùng đám trưởng lão trong tộc đi đến nhà Tiêu Đại Bảo, ngoài ra còn có khế đất của ba mẫu ruộng tốt trực tiếp thu về trong tộc.”

“Chúng ta đã cân bạc ngay tại chỗ, chính xác là mười lăm lượng, không thiếu chút nào. Các cháu cũng có thể về nhà cân lên xem.”

Tiêu Thái gói kỹ bạc lại một lần nữa, nói với Tôn Trường Canh: “Không cần cân, làm phiền Tôn thúc lại lo lắng cho chúng cháu.”

Tôn Trường Canh: “Giải quyết xong sớm việc này, không có gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.