Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 145: Thử nghiệm thành công 1



“Thức ăn điểm tâm, bảo đảm là hình thức mới mẻ chưa từng gặp ở thành Thạch Châu này, hoan nghênh các lão thợ tiến đến nếm thử nhé.” Tiêu Thái trả lời, cũng nói rõ ưu đãi khi khai trương cửa hàng với mấy người thợ để đẩy mạnh tuyên truyền cho cửa hàng.

“Nhất định nhất định.” Mọi người cũng nói vài câu khách sáo.

Còn về phần khẩu vị thức ăn nơi này, chờ đến khi khai trương cửa hàng mới thì thử một lần sẽ biết.

Phó Nguyệt mang theo một ít điểm tâm nhỏ do chính mình làm tới cửa thăm hỏi Lý Đình.

“Tiểu Nguyệt tới rồi, mau mau tiến vào!”

Lý Đình nhiệt tình đón nàng vào phòng tiếp khách ở hậu viện.

“Muội tới là được, cần gì mang theo những điểm tâm tinh xảo này đến chứ.” Lý Đình giả vờ oán trách nói, sau đó cười tiếp nhận hộp đồ ăn nàng đưa qua “Muội muội không biết chứ, cửa hàng điểm tâm này của nhà muội không biết có bao nhiêu nhà đang ngóng trông khai trương đó. Thế mà ta lại có thể ăn thỏa thích.”

Đã tới đây nhiều lần, Phó Nguyệt cũng tùy ý ngồi xuống: “Chỉ có một ít điểm tâm, Đình tỷ muốn ăn phái người đến cửa hàng một chuyến là được.”

Hôm nay Lý Đình thực sự rất bận, hiện tại ngồi xuống tiếp đón Phó Nguyệt mới có thời gian ăn một chút điểm tâm để lót dạ.

“Tiểu Nguyệt, muội không tưởng tượng được cảnh tượng tuyệt vời vào buổi sáng nay đâu.” Lý Đình ghé sát vào Phó Nguyệt thấp giọng nói: “Rất nhiều người tới, ngay cả phu nhân của tri phủ cũng phái người tới cửa đặt đồ thêu do muội làm.”

Lý Đình hơi oán giận vì bận rộn, nhưng trên mặt lại không nén được mừng thầm.

“Trước kia ta đã nói rồi mà! Tay nghề kia của muội chỉ cần trông thấy nhất định sẽ làm kinh ngạc một phương, chẳng đúng như thế còn gì, có bao nhiêu phu nhân tới cửa chỉ đích danh muội đó.”

Lý Đình buôn bán tốt, Phó Nguyệt cũng vui mừng thay, nhưng sắp tới nàng còn phải bận việc cửa hàng của nhà mình, thật sự không đủ sức lực nhận thêu thùa tỉ mỉ nữa.

Nàng dịu dàng nói: “Dù gì cũng là nhờ ánh mắt lợi hại của Đình tỷ, chẳng qua tỷ cũng biết chuyện của nhà ta rồi, dạo gần đây không thể nào nhận việc được.”

Việc lớn cần bỏ thời gian và công sức, những việc nhỏ không đáng để bận tâm.

Lý Đình bình thản nói: “Tỷ tỷ biết, đều từ chối hết cho muội rồi. Bản lĩnh kia của muội sao có thể tùy tiện nhận lời thay muội được chứ. Chờ muội có thời gian thì nói với tỷ tỷ, ta sẽ tìm một đơn hàng tốt cho muội.”

Lý Đình dự định đem Phó Nguyệt là một người đặc thù trong cửa hàng của bà, đương nhiên sẽ tuyển chọn khắt khe khi nhận việc thay nàng để đôi bên cùng có lợi.

Hơn nữa trong tiệm của bà cũng có sản phẩm thêu hai mặt nhập từ Lý gia ở Giang Nam về, có thể cung ứng được.

“Vậy Tiểu Nguyệt xin cảm tạ trước ý tốt của Đình tỷ.”

Phó Nguyệt đứng dậy hơi hơi hành lễ cảm tạ, bị Lý Đình túm lấy ấn xuống ghế ngồi, nói thẳng: “Không cần khách sáo như thế.”

Hai người bọn họ đang nghỉ ngơi ở trong phòng, lại có tiểu nha hoàn vội vàng tới mời: “Phu nhân, lại có quản sự ma ma của đại phủ tới, Hạ Hà tỷ tỷ bảo ta tới gọi ngài mau qua đó một chút.”

“Ai nha, ta chỉ mới nghỉ ngơi một lát, sao lại có người tới chứ?!” Lý Đình đuổi tiểu nha hoàn đi rồi đứng lên.

“Cửa hàng bận rộn, Đình tỷ đi xem trước đi. Ta cũng phải về rồi.” Phó Nguyệt liền đứng dậy theo.

“Được rồi, ngày khác muội tới ta sẽ chiêu đãi muội muội tế, hôm nay thật sự bận không rảnh thân nổi.”

“Không sao đâu.”

Đi được vài bước, dường như là nghĩ tới chuyện gì, Lý Đình vội dừng lại bước chân, xoay người giữ chặt Phó Nguyệt.

Khóe miệng bà giương lên, giọng nói cũng vui sướng cất cao: “Muội muội còn nhớ trước đó muội nhắc đến vải thêu chữ thập hay không?”

Thấy biểu cảm của bà ta như vậy, Phó Nguyệt liền kinh ngạc nói: “Đã có loại vải thêu đặc thù rồi sao?”

“Đúng vậy. Ta phái người đi tìm các xưởng dệt mà chúng ta hợp tác, trải qua một phen thực nghiệm, chủ xưởng cũng thử nghiệm làm ra vài loại vải dệt, nói muốn đưa cho chúng ta xem thử. Hai ngày nay ta bận quá, quên nói chuyện này với muội.”

Phó Nguyệt: “Chẳng phải hôm nay ta đã tới đây rồi sao, sớm hay muộn một chút cũng không sao.”

Hai người đã đi tới tiền sảnh cửa hàng, tiếng người nói hết đợt này đến đợt khác ngày càng lớn dần, Lý Đình tiễn nàng ra ngoài “Đúng thế, chờ vải dệt kia tới, ta sẽ phái người mời muội tới đây. Còn phải xem có lọt vào mắt muội hay không đã.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.