Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 217: Mời bà đỡ 2



Việc buôn bán chạy vẫn trước sau như một, không quá hai canh giờ điểm tâm của cửa hàng đã bán hết

Tiễn các vị khách đi, Tiêu Thái kiểm kê lại khoản tiền kiếm được hôm nay.

“Thạch bà bà, lát nữa ngươi trực tiếp đóng cửa hàng rồi quay về, ta muốn đi ra ngoài một chuyến.”

Hắn đi tới cửa, sau đó lại vòng vèo trở về: “Nếu không ngài cứ đi cùng ta một chuyến đi, A Mãn chờ ở trong tiệm, có lẽ chúng ta sẽ lập tức trở về ngay.”

Thạch bà bà nghe hắn nói mà thấy mờ mịt.

“Đi đâu vậy?”

“Trước đó không phải nói là muốn mời bà đỡ sao, bà chủ Lý ở tiệm vải Lý Ký giới thiệu Lý bà bà ở phía nam thành. Ngài đi theo ta đi, phương diện này ta cũng không hiểu lắm.”

Phó Nguyệt dự tính ngày sinh có lẽ là vào cuối tháng hai.

Trước đó khi Lý Đình tới nhà đưa sổ sách thanh toán, biết bọn họ mới vừa chuyển đến trong thành không lâu, liền đề cử với Phó Nguyệt bà đỡ có kinh nghiệm lão luyện và danh tiếng tốt đẹp trong thành.

Hơn nữa vì Lý bà bà tay nghề giỏi, qua bàn tay đỡ đẻ của bà thì phần lớn đám nương tử đều mẫu tử bình an, không ít nhà muốn mời bà. Lý Đình cố ý dặn dò bọn họ phải dành thời gian đi trước ước hẹn thời gian cho ổn thỏa.

Việc này Lý Đình đã nói qua, Tiêu Thái cũng ghi nhớ ở trong lòng.

Vừa hết ngày tết có thể đi lại, hắn liền nghĩ nhanh chóng giúp Phó Nguyệt mời người cho ổn thỏa.

Chuyện đỡ đẻ không thể qua loa, Thạch bà bà buông đồ vật trong tay đuổi kịp: “Thế cũng được, chúng ta mau đi, hẹn ngày trước mới được.”

Từ lúc nghe Thạch bà bà cùng Lý bà bà thương lượng thời gian Phó Nguyệt dự sản và những đồ vật cần chuẩn bị, Tiêu Thái ngồi ở một bên cẩn thận ghi nhớ kỹ.

Nói xong việc, Tiêu Thái lấy một lượng bạc đặt cọc cho Lý bà bà trước.

Lý bà bà tiếp nhận ước lượng, vừa lòng mà nhận lấy: “vậy cũng được, đến gần cuối tháng hai, chỉ cần các ngươi tới thông báo một tiếng, ta lập tức tự mình đi qua.”

Lý bà bà rất nổi tiếng, dưới trướng còn tiếp nhận một số nương tử hành nghề, nhưng bà vẫn là người quen thuộc nhất nên đương nhiên thu phí cũng không rẻ.

Một lượng này là tiền đặt cọc, chờ thuận lợi đỡ đẻ xong lại trả nốt một lượng còn lại, còn về phần sinh nam hay sinh nữ thì chủ nhà có cho thêm bạc ngoài thì phải xem ý của chủ nhà.

Ở phương diện này, Tiêu Thái sẽ không luyến tiếc tiêu tiền.

“Vất vả ngài ngày ấy chiếu cố nương tử ta.”

Lý bà bà giương mắt nhìn hắn một cái, nam nhân chỉ nói chiếu cố nương tử, chưa nói đến hài tử, có thể thấy được là người yêu thương nương tử.

Lý bà bà cười càng thiệt tình hơn, cũng có ý tốt mà nhắc nhở hắn: “Được, Lý bà bà ta thanh danh tại mảnh đất này cũng có tiếng vang xa. Có điều mọi việc không phải lúc nào cũng như ý, ngươi cũng thông báo trước một tiếng cho đám đại phu quen thuộc đi.”

Các loại tình huống khi phu nhân sinh sản đều đột ngột xuất hiện. Bà là một bà đỡ không tồi, phương diện phụ trách đỡ đẻ bà dám lấy ba mươi mấy năm danh tiếng của mình để cam đoan, nhưng chuyện gì cũng không thể tuyệt đối được, có đại phu ở đó cũng có thể kịp thời xử lý xuất huyết nhiều và tình huống nguy cấp khác.

Có một số nhà kiêng kị khi sản phụ sinh sản thấy đại phu, họ cảm thấy việc này phụ thuộc vào số mệnh của nữ nhân nhà họ.

Nhà này vừa thấy liền không phải loại ngu xuẩn kia, đã có thể thương nương tử mà chi ra một ít bạc, cho nên Lý bà bà cũng nhiều lời nhắc nhở hắn.

Tiêu Thái nghiêm túc nhớ kỹ lời bà nói một lần nữa, tính toán buổi chiều lại đi nói một tiếng cho lão đại phu.

Quyết định xong thời gian, hai người bọn họ mới trở về cửa hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.