Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 223: Chôn cất 2



Tiêu Thái ngây người ra một lúc, nhìn thấy điểm tâm trong cửa hàng và chàng trai trẻ chịu khó kia, hắn vỗ vào bờ vai của cậu, cũng không trách cứ cậu: "Không sao. Đệ cứ mở cửa đi, đợi ta viết tấm bảng thông báo ngày mai ngừng hoạt động."

"Vâng!" Thạch Dương yên lòng.

Nhìn thấy điểm tâm nhiều như vậy, Tiêu Thái mới nhận ra có lẽ tiểu tử Thạch Dương này cả đêm không ngủ mới làm ra được nhiêu đây thứ.

"Đệ trở về nghỉ ngơi chút đi, cửa hàng để ta trông là được. Chờ ba người kia đến đây báo rõ địa chỉ, chúng ta sẽ xuất phát."

Thạch Dương lắc đầu: "Đệ không sao."

Để cậu đi ngủ, cậu cũng không ngủ được.

Phó Nguyệt tỉnh dậy, nàng nghe thấy lời Tiêu Thái nói, thầm thở dài: "Cứ để đệ ấy vậy đi, nhất định trong lòng A Dương cũng rất khổ sở. Khi nào mệt mỏi đệ ấy tự khắc sẽ ngủ thôi."

"Ta cũng nghĩ như vậy." Tiêu Thái giúp nàng thay y phục.

"Ta đã dán thông báo ngoài cửa. Ba người đổ phường sáng sớm đã tới đây nhưng đã bị ta đuổi về, lát nữa chúng ta sẽ đi."

"Ta đã dặn tửu lâu mang cơm canh đến trong hai ngày này, làm phiền Thế Thịnh mang đến cho nàng, đến lúc đó nàng cứ ra cửa sau lấy là được."

"Còn có..."

Nghe Tiêu Thái cằn nhằn liên miên, mọi chuyện trong nhà đều được thu xếp thỏa đáng, Phó Nguyệt dở khóc dở cười.

“Được được được, ta đều nhớ kỹ rồi. Chỉ có hai ngày thôi, chàng yên tâm đi, không có việc gì đâu."

Mang theo lo lắng, Tiêu Thái điều khiển xe ngựa thuê, ba người Thạch gia đều ngồi xuống.

Thạch Dương đứng bên cạnh Tiêu Thái: "Lão gia, đệ và huynh ngồi ở bên ngoài đi. Đến trấn Thanh Duyên đệ có thể chỉ đường cho huynh."

Tiêu Thái: "Đệ vào ngồi cùng bà nội và A Mãn đi, ta đã hỏi đường rồi, nếu cần đệ chỉ đường thì đệ lại ra đây là được."

Thạch Dương ngẫm lại, thấy Tiêu Thái nói cũng có lý, liền đi vào bên trong thùng xe.

Tiêu Thái xoay người dặn dò Phó Nguyệt và A Giản: "Tiểu Nguyệt, nàng vào đi thôi, A Giản phải nghe lời đấy."

Tiêu Giản nắm tay tẩu tử, ngoan ngoãn gật đầu.

Chờ Phó Nguyệt đi vào đóng cửa kỹ càng, Tiêu Thái mới khởi hành.

Trấn Thanh Duyên là một trấn nhỏ thuộc Thạch Châu, Tiêu Thái đánh xe đi tới giờ thìn mới tới cửa đổ phường.

Ba người Vương Tam đã sớm trở về, đang đứng chờ bọn họ.

Đám người Tiêu Thái, Thạch Dương đi vào, Vương Tam dẫn bọn họ đi tới phòng nhỏ ở hậu viện, Thạch Đại Minh ở trong này.

Thạch Dương và Thạch bà bà đi vào, Tiêu Thái và A Mãn chờ ở bên ngoài.

Vương Tam đến gần Tiêu Thái, lại bị ánh mắt lạnh như băng của hắn nhìn chằm chằm: “Cái kia... Phường chủ của chúng ta nói, để các ngươi mau chóng mang người đi.” Thật xui xẻo.

"Chuyện năm lượng kia..." Vương Tam vẫn chưa từ bỏ ý định nhắc tới chuyện tiền bạc.

Tiêu Thái liếc hắn một cái rồi thu hồi ánh mắt: "Việc này chúng ta đã sớm nói qua, người ta mua, không có nghĩa vụ phải trả nợ cho gia đình. Ta có thể để bọn họ trở về nhặt xác đã là Tiêu gia ta khai ân lắm rồi."

Vương Tam cũng biết, nô bộc có thể về nhà chịu tang, có khóc thì gia chủ cũng sẽ không khóc."

Phường chủ biết là việc này không thành, nhưng hắn vẫn ôm may mắn hỏi lại.

Nhìn thấy nam nhân cao lớn bộ dáng lạnh lùng không dễ chọc, Vương Tam co rút đầu: "Vậy nhóm người các ngươi mau đem người đi đi, để đây ô uế chỗ của chúng ta."

Tiêu Thái và Thạch Dương đến chỗ bán quan tài mua một cái quan tài bình thường, rồi để Thạch Đại Minh vào.

Thạch Đại Minh qua đời năm ngoái, đã sớm qua thời gian đóng quan tài rồi, vả lại Thạch gia cũng không có người thân bạn bè gì, ngày thứ hai bọn họ tìm người nâng quan tài chôn xuống mồ Thạch gia.

Thạch Dương và Thạch Mãn quy củ dập đầu rồi xoay người rời đi, Thạch bà bà đốt hết một xấp tiền giấy cuối cùng: "Chúng ta là phận làm nô, ngay cả việc đốt tiền giấy cho ngươi cũng là do gia chủ khai ân. Xuống dưới đó chịu tội với vợ ngươi, cha ngươi, liệt tổ liệt tông của Thạch gia chúng ta đi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.