Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 90: Muốn tránh mà không được 2



Thấy nương tử mới da mặt mỏng thẹn thùng, Thôi Đào Nhi tặc lưỡi: “Không còn sớm! Tiêu huynh đệ năm nay cũng hai mươi tuổi rồi nhỉ, ta nhớ rõ hắn sinh cùng năm với nhị đệ nhà ta, muội xem Nhị Hầu đã năm tuổi rồi!”

Vương Thục gật gật đầu, nam nhân nhà nàng là hai mươi tuổi, sau khi nàng cập kê mười lăm tuổi liền gả lại đây.

Phó Nguyệt thật sự không vội, nàng rời phủ gả lại đây, vừa trải nghiệm cuộc sống tự do thư thái mà từ từ thả lỏng tính cách vốn có, hiện tại cả nhà ba người sinh hoạt, nàng rất thỏa mãn.

Nàng muốn nâng cao điều kiện sinh hoạt, còn phải nỗ lực cho kế hoạch sự nghiệp phía trước.

Về phần con cái, cứ thuận theo tự nhiên là được.

Phó Nguyệt không vội, Thôi Đào Nhi nhiệt tình mà bày cách cho nàng, còn lôi kéo Vương Thục cùng nhau đưa ra ý kiến cho Phó Nguyệt, nói một chút về “Bí quyết phu thê ở chung”……

Phó Nguyệt nghe được không chỉ đỏ ửng tai, toàn bộ mặt và cổ đều đỏ ửng.

Chuyện hai vợ chồng ở cùng nhau là chuyện riêng tư, đem ra thảo luận công khai trước mặt người khác … Phó Nguyệt thật sự không kháng cự nổi.

“Ai nha, dù sao muội cứ nhớ kỹ, đây đều là biện pháp dễ mang thai mà nương ta và đám tẩu tử truyền thụ. Người bình thường ta không nói cho nghe đâu!” Thôi Đào Nhi nói đến mức khô cả miệng lưỡi, tự mình đi rót một chén nước giải khát.

Thấy cuối cùng Thôi Đào Nhi cũng dừng lại để hít một hơi, Phó Nguyệt vội vàng đổi đề tài khác.

Thật sự muốn tránh mà không được! Còn về việc ghi nhớ nhiều hay ít…… Chỉ có chính Phó Nguyệt hiểu rõ trong lòng.

“Tẩu tử, hiện tại Đại Ngưu cùng Nhị Hầu đều đi học ở trong thành hả?”

Nhắc tới việc đi học, Thôi Đào Nhi liền trở nên kiêu ngạo.

“Đó là nhờ cha mẹ nhìn xa trông rộng. Tiểu tử kia của nhà ta cũng không trông cậy vào nó có thể đỗ đạt khoa cử, làm rạng rỡ tổ tông, về sau có thể giống tiểu thúc của nó là được, tìm được một việc nhẹ nhàng trong thành là ta đã thấy thỏa lòng rồi.”

Phó Nguyệt hỏi: “Không biết bọn họ bái vị tiên sinh nào vậy?”

Vương Thục nói: “Trường tư thục là do tiên sinh Đổng Vĩnh Quang tổ chức, nghe nói đó là một vị lão gia tú tài đó. Trẻ con từ năm sáu tuổi đều có thể đưa đi kiểm tra một phen, Nhị Hầu nhà ta rất nghịch ngợm, cần phải nghiêm khắc, cho nên cha chồng đưa hai anh em bọn họ cùng nhau đi học.”

Thôi Đào Nhi thấy nàng hỏi về chuyện này, nhớ tới Tiêu Giản nhà Tiêu Thái cũng năm tuổi, liền hỏi: “Muội dự định đưa Tiêu Giản đi học sao?”

Phó Nguyệt gật đầu.

Tiêu Giản không còn nhỏ tuổi, có thể đọc sách vỡ lòng, trường tư thục đáng tin cậy lại có bạn chơi quen thuộc, Phó Nguyệt dự định đưa cậu bé đến trường tư thục này.

“Đi học rất tốn bạc đó! Muội đừng thấy cuộc sống hàng ngày của nhà ta có vẻ ổn, nhưng một đứa trẻ học tập một năm quà nhập học, giấy, mực cũng tốn mười mấy lượng bạc, cả nhà đều phải cắn răng tạo điều kiện cho bọn nó học đấy.”

Thôi Đào Nhi nhìn vẻ mặt Phó Nguyệt, dù sao cũng là nương tử mới được gả tới, cuộc sống hàng ngày của Tiêu gia cũng như vậy, thế mà lại muốn đưa chú em đi đọc sách sao?

Phó Nguyệt nhớ kỹ chuyện trường tư thục, tính toán trở về sẽ thương lượng thông suốt với Tiêu Thái, vì vậy không chú ý tới Thôi Đào Nhi nhìn sắc mặt của nàng, bình thản mà trả lời: “Đọc sách là chuyện tốt, chờ thân thể của A Giản nghỉ ngơi tốt hơn một chút thì sẽ đưa đệ ấy cùng đi học.”

Nhớ tới trong thôn đồn đãi Phó Nguyệt xuất thân từ gia đình giàu có, kiến thức rộng, của hồi môn cũng phong phú, có lẽ chuyện chi tiền đi học cũng là việc rất nhỏ.

Thôi Đào Nhi xoay chuyển ý nghĩ trong lòng, càng cư xử nhiệt tình với Phó Nguyệt hơn, hận không thể vỗ bộ ngực bảo đảm: “Không thành vấn đề! Ít nữa ta sẽ dặn dò Đại Ngưu nhà ta, bảo nó chú ý đến A Giản, muội cứ yên tâm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.