Xuyên Không Về Cổ Đại Tìm Mỹ Nam

Chương 2: 2: Xuyên Không Về Cổ Đại




Xuyên không về cổ đại tìm mỹ nam
Chương 2: Xuyên không về cổ đại
Kim đồng hồ chỉ đúng số 11, ba mẹ chắc chắn đã đi ngủ hết rồi.

Sau khi vô hiệu hóa tất cả các camera trong nhà, Nhất Tiểu Yến nhón chân ôm balo tới phòng nghiên cứu của Tiến sĩ điên ở dưới tầng hầm.

Nàng vẫn hay xuống đưa cơm và chơi ở đấy nên ông đặt khóa vân tay của nàng cho tiện đi lại.

Giờ nghĩ lại đúng là thuận tiện thật!
Mở khóa xong, nàng liếc nhìn xung quanh, xác định không có ai mới đi vào, tới bên chiếc máy đầy dây nối nhằng nhịt kia, vứt balo vào trong rồi đi tới góc phòng, lấy những lọ dung dịch đủ màu sắc, cẩn thận gói kĩ rồi đem theo.

Nàng đi vào chiếc máy được Tiến sĩ điên gọi là máy thời gian kia, ấn nút trên chiếc đồng hồ điều khiển trên tay.

Chiếc máy rung rung, âm thanh hệ thống vang lên Về cổ đại 2000 năm trước.


5 ...4 ...3 ...2..
...1! Nhất Tiểu Yến biến mất cùng đống đồ mang theo.

-----
Bụp! nàng xuất hiện giữa không trung, đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh.

Oaaaaaaa!! Là một khu rừng, cỏ cây xanh biếc, không khí trong lành, chim chóc ca hát.

Nhất Tiểu Yến vươn vai, chợt nhận ra có thứ gì đó không ổn.

Một tia suy nghĩ lóe lên trong đầu nàng, sợ hãi đưa mắt nhìn xuống.

Dưới chân là một vực thẳm nhìn không thấy đáy, mây mù bao phủ trắng xóa.

Nàng nuốt ực nước bọt, không phải chứ! Nàng còn chưa khám phá thế giới này! Nàng còn chưa được ngắm mỹ nam! Noooooo!!! Nàng không muốn chết!
Nhưng có lẽ ông trời đi vắng, nên nàng cứ thế mà rơi xuống, tiếng gió rít qua tai, nàng sợ hãi ôm chặt lấy balo của mình, liều mạng gào lên:
CỨU MẠNG AAAAAA!! CÓ AI KHÔNG?? CỨU TÔI VỚI!!!!!
Giọng nói nàng vọng lại, Nhất Tiểu Yến sợ tới mức gào khóc.

Có lẽ nước mắt nước mũi của nàng đã làm cho trời đất thương cảm.

Trong khoảng khắc nàng tưởng rằng mình sắp chết thì một cánh tay ôm lấy mình, lao vút vào một cửa động.

Xung quanh im lặng, nàng hé mở một mắt, gương mặt tuấn mĩ được phóng đại trước mắt, một cỗ mùi hương cỏ xanh nhàn nhạt chui vào mũi nàng, đủ để biết người kia đang ôm mình.
Óaaaaaa!!! nàng hét lên khiến hắn ta giật mình, vội buông nàng ra.
Nhất Tiểu Yến hoàn toàn quên mất cơn sợ hãi vừa rồi, bật dậy đi vòng vòng quanh người kia.


Thân cao 8 thước, khuôn mặt tuyệt mỹ, mũi cao môi mỏng, mày kiếm anh tuấn, tóc đen như mực, kiếm đeo trên lưng, xiêm y xanh lam, đúng kiểu cô thích!
Mắt nàng phát sáng, vội vồ lấy người kia như thể sợ hắn sẽ biến mất, không biết xấu hổ hô lên một tiếng.
Mỹ nam! Làm phu quân ta đi!
Khóe môi Triển Duật Hành giật giật, cô nương này thật không biết xấu hổ! Hắn đưa tay đẩy nàng ra, nhưng nàng không những không xê dịch mà còn quấn lấy hắn như bạch tuộc.

Mỹ nam! Đồng ý đi mà!!
Khóe môi hắn giật điên cuồng.

Cô nương! Xin tự trọng!
Nhất Tiểu Yến tròn mắt ngước lên nhìn anh, Triển Duật Hành bị nàng nhìn chằm chằm liền lúng túng quay mặt đi.

Mà nàng nào có để ý tới câu hắn vừa nói, trong tai nàng chỉ văng vẳng giọng nói trầm thấp trong trẻo kia.

Khuôn mặt dáng người đẹp không có chỗ chê, ngay cả giọng nói cũng dễ nghe như vậy!
Cô nương! Nam nữ thụ thụ bất thân!
Hắn lại lên tiếng nhắc nhở nhưng nàng nào có nghe lọt tai, đôi mắt sáng như đèn pha ô tô, nước miếng cũng sắp chảy ra ngoài.

Thấy nàng im lặng, hắn trầm giọng gọi: Cô nương!
Ấy! nàng hoàn hồn, vội đưa tay lau nước miếng, cực kì không biết xấu hổ hỏi: Mỹ nam, huynh đồng ý rồi à?
Người nào đó đưa tay vỗ trán, không nói không rằng ôm nàng cùng đống đồ kia phi ra ngoài, đạp đá mà lên.


Sau khi đã an toàn chạm chân xuống đất, hắn ôm quyền: Cô nương, cáo từ!
Nhất Tiểu Yến giật mình giữ anh lại, hỏi: Huynh tên là gì?
Người kia nhìn nàng, xác định nàng không có ý đồ xấu xa thì đáp: Tại hạ là Triển Duật Hành.

Nói xong không đợi nàng trả lời liền phi thân đi mất, như thể sợ nàng sẽ nói những điều kì quái vừa rồi.

Thấy anh phi đi như bị ma đuổi, nàng đưa tay lên miệng thành cái loa rồi nói: Tiểu Duật Hành! Nhất định chúng ta sẽ gặp lại! Huynh còn phải làm phu quân của ta nữa!
Triển Duật Hành trượt chân, lảo đảo một lúc lại phi thân đi, không quay đầu lại.

Hắn ta thề! Hắn ta chưa từng gặp vị cô nương nào không biết xấu hổ như vậy!
Nhất Tiểu Yến mỉm cười, lôi gói quẩy trong balo ra ăn.

Vừa tới nơi liền gặp được mỹ nam, vận may của cô không tệ!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.