Xuyên Không Về Cổ Đại Tìm Mỹ Nam

Chương 49: 49: Người Không Muốn Nhưng Ta Lại Rất Muốn Đấy




Nhất Tiểu Yến ngồi nơi bậc thềm, ngước lên nhìn những áng mây đang trôi bồng bềnh trên bầu trời.

Trong lòng không khỏi có chút phiền não.

Nàng không thích hắn ta, nhưng bản thân lại không biết từ chối thế nào.

Từ chối thẳng thừng sẽ khiến hắn ta đau lòng, nàng thật sự không nhẫn tâm.

Haizzz.

Nàng thở dài.

Tại sao lại là nàng cơ chứ?
"Nữ hiệp?"
Giọng nói trong trẻo vang lên khiến Nhất Tiểu Yến giật mình.

"Băng Thanh?"
Băng Thanh thấy Nhất Tiểu Yến nhớ mình không khỏi có chút ngạc nhiên, khóe môi khẽ nở nụ cười mềm mại: "Phải, Băng Thanh là tên của tiểu nữ.


"
Nhất Tiểu Yến phủi y phục đứng dậy, đi tới chỗ Băng Thanh: "Băng Thanh, cô làm gì ở trong cung vậy? Còn mẫu thân cô đâu?"
Băng Thanh nghe vậy mắt liền cụp xuống: "Mẫu thân của tiểu nữ vì bảo vệ tiểu nữ mà bị bọn cướp giết hại! "
Nhất Tiểu Yến nghe vậy liền nhíu mày.

Băng Thanh ngước mắt lên, trong mắt ngập tràn tình ý: "Cũng may là có một vị nam hiệp tới cứu, chứ không cái mạng nhỏ này của tiểu nữ khó mà giữ nổi.

"
Nhất Tiểu Yến đang định nói vài câu an ủi thì tiếng bước chân phía sau làm nàng phân tâm.

Y phục đen tuyền, trên người đeo giáp, tóc đen buộc cao, khuôn mặt lạnh lùng đang dẫn đoàn nhân mã đi tới.

Là Triển Duật Hành!
Nhất Tiểu Yến thấy vậy mắt liền sáng chưng như đèn pha ô tô, nhảy ba bước liền tới trước mặt y.

"Tiểu-Duật-Hành!"
Nàng lao vào người Triển Duật Hành, ngửa cổ lên cười hì hì.

Triển Duật Hành thấy nàng tâm trạng rất vui vẻ, người ngợm cũng không có vết thương nào, trong lòng thầm thở phào.

Hoàng thượng hôm qua có lẽ chỉ là giáo huấn nàng một chút.

Y nhìn nàng, khóe môi khẽ kéo lên 2cm: "Yến cô nương, cô không sao là tốt rồi.

"
Nhất Tiểu Yến nghe vậy liền nheo mắt cười: "Tiểu Duật Hành đây là đang lo cho ta?"
Triển Duật Hành nghe vậy liền khựng lại, quay mặt đi nơi khác.

Nhất Tiểu Yến thấy tai y đang đỏ lên, trong lòng có chút thỏa mãn.

"Nam Hiệp.

.

"

Giọng nói yếu ớt đằng sau vang lên khiến Triển Duật Hành và Nhất Tiểu Yến cùng quay đầu.

Triển Duật Hành quan sát người trước mắt, y phục trắng phối lam, tóc dài mềm mại, ngũ quan thanh tú, thật giống một người y gặp trước kia.

"Cô là! ?" Triển Duật Hành hơi nhíu mày, rốt cuộc vẫn là nhớ không ra.

Băng Thanh khẽ cụp mắt, đưa tay vén tóc, giọng nói mềm mại đáp: "Nam hiệp là người đã cứu tiểu nữ khỏi bọn cướp tuần trước, người không nhớ sao?"
Trong đầu Triển Duật Hành liền hiện lên một bộ dáng yếu ớt đang run rẩy trước đám cướp, lại nhìn cô gái trước mắt.

Hình như là cô ấy.

Nhất Tiểu Yến nghe vậy liền nhíu mày nhìn Băng Thanh, lại nghĩ tới ánh mắt đầy si mê cùng tình ý lúc nãy của nàng.

Không phải chứ? Lại có thể trùng hợp như vậy!?
Nhất Tiểu Yến không kìm được cảm giác khó chịu, mặc kệ nữ nhân trông yếu ớt trước mặt, trừng mắt hét lên.

"Triển Duật Hành là của ta!"
Triển Duật Hành cùng Băng Thanh bị giật mình.

Đôi mắt nước của Băng Thanh bỗng cụp xuống, im lặng không đáp.

Triển Duật Hành bất đắc dĩ nhìn cô nàng trong lòng.

Rất muốn nói rằng nàng ấy chỉ là đang chào hỏi ân nhân của mình, nàng có cần phải làm quá vậy không.


Nhất Tiểu Yến hừ một tiếng: "Ta mặc kệ cô có tình ý với y, nhưng y là của ta, cô nên biết điều mà dập tắt hết tất cả tình ý của mình đi, ta không muốn phải cạnh tranh với một cô gái yếu ớt như cô đâu.

"
Băng Thanh thấy vậy ngước mắt, khóe môi khẽ cong lên: "Người không muốn, nhưng ta lại rất muốn đấy.

"
Nhất Tiểu Yến thấy vậy liền nhíu mày, đây rõ ràng là đang thách thức nàng.

"Được thôi, cạnh tranh công bằng, Tiểu Duật Hành cuối cùng thuộc về ai, sau này khắc sẽ rõ.

"
Nếu đã muốn cạnh tranh, thì bổn cô nương đây chấp ngươi.

Nhất Tiểu Yến ngước mặt lên, nháy mắt với Triển Duật Hành.

Triển Duật Hành nhìn Băng Thanh rồi lại cúi xuống nhìn Nhất Tiểu Yến, trong lòng không khỏi có cảm giác bất lực.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.