Xuyên không về cổ đại tìm mỹ nam
Chương 6: Đồng hồ điều khiển bị mất!?
Nhất Tiểu Yến trở về với tâm trạng cực kì tốt, ngoan ngoãn đưa cho lão nạp trụ trì chùa một nửa số ngân lượng kiếm được.
Còn một nửa số ngân lượng kia thì sao ư? Hahaha! Không vào tay nàng thì vào đâu được nữa.
Có điều vẫn phải dành ra một nửa số tiền nàng cầm để đi mua thảo dược.
Còn một nửa thì phải cầm nhỡ có chuyện gì bất trắc.
Nàng tung tăng đi về phòng mình, cất kĩ số bạc kia.
Ấy! nàng chớp chớp mắt, đưa tay lục túi đồ, lại chớp chớp mắt, dốc ngược balo xuống, đồ đạc cũng từ đó vương vãi khắc sàn đất.
Không có!!! nàng hét to, kinh hãi đến mức trợn tròn mắt.
Không phải chứ!?!? Nếu không có đồng hồ điều khiển thì làm sao về nhà đây? Nàng sẽ phải sống ở đây đến hết đời sao?? Ohhhh noooo!!!
Nhất Tiểu Yến rót một tách trà, vội vàng uống, lại rót thêm một tách nữa, hai tách, ba tách rồi bốn tách.
Aaaaaa!!! Nàng chỉ muốn đập đầu mình vào tường chết đi cho rồi!!
Không được! Không được! Nàng không thể ngồi im thế này được.
Nghĩ vậy nàng liền bật dậy, tay xoa xoa cằm ngẫm nghĩ, đi vòng quanh phòng.
Đồng hồ sao lại mất được chứ? Những người cung quanh nàng, kể cả sư phụ cũng không biết nàng là người của thế giới khác.
Hay bị rơi? Đúng đúng đúng! Nhất định là bị rơi! Đúng vậy!
Nhưng mà rơi ở đâu đó mới là một vấn đề! Từ lúc tới ngôi chùa này, ngoài trong chùa ra thì là phiên chợ hôm nay.
Hay là do lúc vượt thời gian bất cẩn bị rơi?? Không phải chứ!? À mà không phải.
Lúc đó nàng có nhìn qua, chắc chắn không bị rơi.
Vậy chỉ có lúc bị bọn cướp đuổi giết, lúc đó nàng còn lôi bình xịt cay và súng ra...!Chắc chắn rồi!! Chính là lúc đó! Có nghĩa là nó rơi ở trong rừng!
Nàng mừng rỡ lao ra khỏi cửa, giờ vẫn còn sớm, trời chưa tối lắm, đi tìm thử xem có thấy không.
Nghĩ vậy, bước chân nàng càng nhanh hơn, sương gió mưa nắng như vậy, cầu mong chiếc đồng hồ đó vẫn sử dụng được!
Chẳng mấy chốc nàng đã vào trong rừng, nhưng lại không nhớ mình gặp bọn cướp ở đâu.
Mải để ý dưới chân, nàng lạc vào một con đường nhỏ, nàng nghi hoặc đi theo, nơi con đường này dẫn ra là một thác nước trong, đầu nguồn là một cây hoa anh đào.
Dưới cây hoa anh đào là...!?
Nàng đi gần tới, tò mò nhìn bóng lưng màu đỏ kia, mà người kia như nghe thấy tiếng bước chân cũng đồng thời quay lại.
Mắt chạm mắt, Nhất Tiểu Yến không khỏi trầm trồ khen ngợi, muốn lao tới kéo cái mặt kia xem có phải hắn ta dùng mặt nạ hay phẫu thuật thẩm mỹ không.
Trong lòng đồng thời cũng có chút ghen tỵ.
Người kia rõ ràng là nam nhân, khoảng 23 tuổi, mặc xiêm y màu đỏ rực, mái tóc màu xám bạc được buộc lên gọn gàng, mắt hoa đào, đuôi mắt còn có hình một con bướm màu đỏ.
Nhìn hắn ta, nàng tự dưng nhớ tới vài câu nói: Thần hồng xỉ bạch, khi xương tái tuyết, diễm mỹ tuyệt luân!*
*Môi hồng răng trắng, da trắng hơn sương tuyết, xinh đẹp truyệt trần.
Dáng vẻ này, xinh đẹp hơn nữ tử ba phần, quyến rũ hơn bảy phần!
Nàng thầm tán thưởng, bước chân nhẹ nhàng bước tới.
Nàng tiến một bước, hắn lùi một bước, cuối cùng là hắn rơi xuống nước.
Mỹ nam! Ngươi bị ngốc à? nàng vội chạy tới, kéo cái tên sắp chết đuối kia.
Hắn ta dường như không biết bơi, cũng để mặc cho nàng kéo lên bờ.
Vừa kéo hắn lên, Nhất Tiểu Yến đã thở hồng hộc, nhìn hắn ta gầy thế mà cũng nặng ra phết!
Hắn lãnh đạm nhìn nàng, ngón tay thon dài vuốt nước trên mặt.
Thấy dáng vẻ không định cảm ơn của hắn, nàng tức giận: Tên chết băm chết vằm nhà ngươi! Ta vừa cứu ngươi đấy! Còn không biết mở miệng cảm ơn ta!
Hắn vẫn lạnh đạm nhìn nàng, thấy vậy, nàng càng tức giận hơn.
Thấy nàng tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, hắn khẽ cười, mái tóc xám bạc bay bay, đôi mắt hoa đào nheo lại, nhất thời làm muôn hoa mất màu sắc.
Nhất Tiểu Yến cũng gì thế mà ngớ người theo.
Một lúc lâu sau mới phản ứng lại.
Tên chết băm chết vằm nhà ngươi! Đừng tưởng dùng mỹ nam kế là ta sẽ không bắt ngươi xin lỗi nhá!!!
Tiếng quát vang tới tận trời xanh..