Xuyên Không: Vé Du Hành Lỗi Thời Không

Chương 4-7: - Mạn Châu Sa Hoa



Sau khi trở về Đoan gia trang, không bao lâu thì vết thương trên người Lâm Vĩnh cũng lành. Lục Ôn càng vui hơn khi thấy sự hoà hợp giữa Thần Hổ và Miêu Miêu, nhưng điều khiến bà vẫn  tò mò chính là bằng cách nào nàng có thể khuất phục được con hổ thành tinh này, chẳng phải Âu Dương từng khẳng định rằng không ai có thể diệt trừ được hay sao? Kể cả nam nhân dù muốn chứng tỏ sức mạnh cũng không muốn bỏ phí mạnh sống chọn cách đối đầu với nó.

Lục Ôn ngồi bên giường cẩn thận cầm máu cho Lâm Vĩnh, mất một lúc bà mới cầm thao nước lui ra ngoài, cũng không quên dặn dò ông nên nghỉ ngơi dưỡng thương.

Từ xa thấy Miêu Miêu đang chơi đùa với Hổ xám, bà lại gần và nói: "Miêu Nhi, ta có thể nó chuyện với ngươi một lúc được không?"

"Được sư phụ." Sau đó Miêu Miêu thì thầm vào tai con thú dặn dò gì đó, nó như hiểu ý nàng liền xoay mình đi chỗ khác.
"Có chuyện gì vậy a?"

"Ngồi xuống đó đã..." Lục Ôn nhẹ giọng  hỏi, "Chẳng qua ta tò mò bằng cách nào ngươi thuần phục được Thần Thú hung dữ này được. Với cả sao ngươi có thể sống ở đó trong suốt bốn tháng qua? Nếu là một người bình thường, không bị nó ăn thịt thì cũng chết đói. Chính điều này làm hai sư phụ vô cùng băn khoăn trong lòng."

Miêu Miêu vỗ vai trấn an bà, bình tĩnh giải thích: "Thật ra ta cũng không nghĩ mình có thể sống ở đó với thời gian lâu như vậy. Đêm hôm đó, sở dĩ ta đã nằm gọn trong nanh vuốt nó rồi. Nhưng nó không vội  ăn thịt ta ngay, khi đó ta thấy sự chần chừ trong ánh mắt nó..."

"Tại sao lại chần chừ." Lục Ôn kinh ngạc nói.

Nàng lắc đầu đáp: "Không rõ, nhắc lại con thú này đúng là tàn bạo thật, nó không thương tiếc cào rách cả y phục của ta, cũng may là rách một ống áo bên tay phải thôi. Nếu không, ta chẳng biết lấy đồ đâu mà mặc."

Lục Ôn vội đứng dậy, liền vạch xiêm y trên người nàng kiểm tra, trước mắt bà chỉ thấy một làn da trắng, tuy có vài vết sẹo nhỏ đủ khiến người nhìn vào cũng động lòng muốn nâng niu bảo vệ, điều này khiến Lục Ôn bỗng thương xót cho nữ nhi của mình.

"Tất cả sẹo này là do con thú kia làm ra sao."

"Không đâu, cái này là do ta trước kia không cẩn thận nên để sẹo lại cho bản thân thôi." Bản thân nàng hiểu rõ hơn ai hết, từ đâu mà nàng có những vết thương này, còn nhớ đó là những đòn roi cháy rách da, trừng phạt nàng khi không tuân thủ kỷ luật, đến khi lớn lên thương tích hoá thành sẹo đã ghim sâu trong xác, nhắc nhở nàng không được quên quá khứ kia ác liệt đến thế nào.

Lục Ôn khẽ ôm nàng vỗ lưng nhẹ: "Tất cả đã qua rồi, có sư phụ rồi sẽ không ai có khả năng làm ngươi uỷ khuất được nữa."

Miêu miêu hơi ngạc nhiên trước cái ôm 
bất ngờ, nhưng cũng không thể phủ nhận, cảm giác này rất ấm áp, như là có thể khiến con người ta rũ bỏ hết bao nhiêu muộn phiền, cho mình một vị trí an toàn được che chở.

"Miêu Nhi ngươi vào phòng đi, ta sẽ đem thuốc đến thoa cho ngươi."

"Được, vậy ta chờ người sau vậy." Miêu Miêu nhẹ cười nói, xong liền đi về phòng mình.
-------
"Đồ nhi, mau cởi y phục ra nhanh lên, ngươi nghĩ làm sao ta có thể đắp thuốc nếu ngươi cứ khư khư giữ chăn đắp trên người vậy hả."

"Sư phụ đáng kính à, cái này, người có thể giao cho ta tự làm được mà, không cần làm phiền tới người vậy đâu mà." Miêu Miêu ngoan cố lắc đầu không cho Lục Ôn chạm vào y phục mình.

Gì chứ, ngay cả Tình San trước đây cũng chưa đụng đến. Mọi vết thương trên người nàng, nếu trầm trọng thì nàng sẽ tự chữa trị, còn không thì nàng sẽ mặc kệ, vì nghĩ thời gian qua rồi cũng sẽ lành thôi.

Lục Ôn bắt đầu không chiều nổi tính cứng đầu này nữa, bà tiến tới gạt phăng cái chăn xuống đất, hai tay chống hông nói: "Để ta xem rốt cuộc ngươi có vấn đề gì lại không cho ta xem thân thể."

"Khoan khoan, sư phụ, đừng aa..." Miêu Miêu thật sự rất nhạy cảm với người khác chạm vào da thịt mình. Trong lúc nàng giữ tay lấy y phục thì bất ngờ như một trận bão mở tung cả cửa phòng, thì ra là sự xuất hiện của Thần Thú lúc nào cũng oai hùng như vậy. Nó hăm he chạy đến giường Miêu Miêu, che hết người nàng bảo vệ. Nó nhe hai nanh vuốt nhọn hoắt như muốn cắm lên người Lục Ôn. Có vẻ như nó không muốn bất cứ ai làm tổn hại đến Miêu Miêu, giống như là vật chủ chỉ mình nó có thể bảo vệ.

Lục Ôn và Miêu Miêu đều ngạc nhiên nhìn nhau. Nàng nhỏ giọng hỏi. "Cái này là sao đây a?"

"Ta nghĩ nó đang muốn bảo vệ ngươi, có vẻ như những người khác bất kể ta là sư phụ hay là ai thì trong mắt nó đều là kẻ thù thì phải."

Nàng gật đầu như đã hiểu, khẽ đưa tay vuốt bộ lông dày của nó, nhẹ giọng nói: "Mãnh, đó là sư phụ của ta, không được bất kính, người chỉ đang muốn giúp ta chữa thương thôi. Ngươi mau xuống dưới đi."

Nàng không hy vọng thú sẽ hiểu được tiếng người, vì chuyện đó là hi hữu, nhưng nàng vẫn muốn thử cái cảm giác gọi là tâm giao giữa người và thú.

Mãnh ngoan ngoãn bước xuống giường, tuy vậy cặp mắt vẫn chầm chậm quan sát Lục Ôn.

"Trong cuộc đời ta đây là lần đầu tiên ta phải bị đánh giá bởi con thú đấy."

Miêu Miêu thở sâu, nàng quay lưng trút bỏ từng lớp áo bên ngoài, rồi nhẹ nhàng kéo xuống để lộ bóng lưng mảnh khảnh. Nhưng thao tác của nàng bị ngưng trọng khi nghe tiếng đỗ vỡ đằng sau. Miêu Miêu vội xoay qua thấy Lục Ôn đang bịt miệng ngơ người hốt hoảng, nàng chưa kịp hiểu chuyện gì thì bà đã lên tiếng hỏi dồn dập.

"Cái đó... cái đó là... Mau, mau nói cho sư phụ biết từ khi nào ngươi có. Đồ nhi, tại sao bông hoa đó lại xuất hiện trên người ngươi được."

Miêu Miêu rốt cuộc cũng hiểu, nàng đáp: "Vết bớt này ta đã có ngay từ khi ta còn nhỏ rồi..." Thật ra nàng cũng mới phát hiện vết bớt khi bị rơi xuống không gian này. Tất nhiên nàng không thể tùy tiện nói ra được, bất đắc dĩ nàng phải nói dối thôi.

"Ngươi không biết tên nó hay sao?" Lục Ôn hít sâu hỏi.

Nàng lắc đầu.

"Đó là hoa bỉ ngạn..." Bà thấp thỏm đưa tay sờ nhẹ vết bớt, sau đó nói: "Đúng rồi, đúng là người đến đây mà."
Hàng đống câu nói mà Miêu Miêu muốn hỏi, vì sao Lục Ôn lại thất kinh đến như vậy? Nguyên căn loài hoa này có ý nghĩa gì khủng khiếp lắm hay sao?

"Hoa bỉ ngạn? Là gì?"

Lục Ôn im lặng không trả lời ngay, lúc này Mãnh bất ngờ ngồi dậy, nó nhảy lên giường nàng, thật từ tốn cúi đầu kính trọng.

Cuối cùng Lục Ôn cũng đã giải đáp được thắc mắc, vì sao Thần Thú lại chấp nhận bị thuần hoá dưới tay của nữ nhi này.

Hoá ra kì tích là lựa vào thời điểm thích hợp nhất mà xảy ra, nhưng lúc nào cũng bất ngờ, bất ngờ đến không chấp nhận được sự thật.

Mãnh, chính là ác thú tượng trưng cho sự quỷ quyệt của âm ngục, cũng là thuần thú đặc trưng cho sự thoát tục trong ngần. Cũng giao hoà như âm và dương, giữa li tan và hợp nhất, và thứ duy nhất có thể khuất phục được nó chính là hiện thân của Hoa Bỉ Ngạn.

Tương truyền đó là lời nguyền rất xưa. Sự cộng hoà giữa Thần Thú và vẻ đẹp Hoa Bỉ Ngạn sẽ kết hợp tạo thành thứ ánh sáng chói sáng toả khắp trần gian, hóa giải kiếp ai đau thương bị vùi chôn trong máu lửa hận thù.

Lục Ôn cố gắng trở lại nét trầm tĩnh thường ngày, bà ân cần vuốt gương mặt Miêu miêu, nói: "Sau khi Lâm Vĩnh lấy lại sức khoẻ, hai chúng ta sẽ dạy công phu cho ngươi, tất cả những gì hai ta đã học được, đều dạy ngươi tất."

Miêu Miêu thoáng mừng rỡ: "Thật không?"

"Thật. Nhưng trước hết ngươi mau nằm xuống để ta đắp thuốc đã."

Nàng nhanh chóng ngã người nằm xấp, thoải mái nhắm mắt nằm nghỉ.

Lục Ôn hài lòng, lặng lẽ vắt khăn lau cẩn thận, nhưng thao tác bỗng dừng trước vết bớt, bà khẽ quay đầu nhìn Mãnh, mấp máy môi nói: "Hãy bảo vệ con bé thật tốt, ta nhờ ngươi."

Mãnh không còn tỏ ra biểu hiện dè chừng bà nữa, nó grừ hơi nhẹ rồi im lặng. Có vẻ như nó muốn thể hiện với suy nghĩ, bảo vệ vật chủ vốn là trách nhiệm của nó.
-----
Một năm sau.

"Miêu nhi, ngươi mau lại đây quản con thú của ngươi đây này. Trời ơi đúng là không chịu nổi nữa mà." Lâm Vĩnh đứng khoanh tay, mặt tức giận nhìn Mãnh đang ung dung cắn cành cây chơi.

"Thần thú gì mà hoang dại hết sức, hết cây này lại quay sang gặm cây kiểu mới của ta. Hừ, vì sự xuất hiện của ngươi mà ta cũng phải bỏ luôn thú vui trồng cây vườn. Đúng là già rồi muốn tìm chốn an lạc tĩnh tâm cũng bị quấy, biết vậy lúc đồ nhi mang ngươi về đây sống chết ta cũng không đồng ý."

Trong lúc Lâm Vĩnh còn đang cay cú chiến tích phá hoại của Mãnh, Lục Ôn bưng trà đi đến vỗ ngọt: "Thôi thôi, chỉ là nuôi một con vật trong nhà, sao ông cứ khó khăn làm gì."

"Lão đây khó khăn với ai bao giờ, nuôi một con mèo con chó trong nhà còn ý nghĩa, đằng này gia trang ta hẳn nuôi luôn là con hổ bự gần con bò. Ý ta đây chỉ tức giận tính không xem ai ra gì của nó, ta nói không cào cửa nữa thì nó quay sang gặm hết cây kiểng trong nhà."

Khuôn mặt hai ông

Lục Ôn cười hiền hậu: "Chẳng phải ông cũng biết ngoài Miêu nhi ra thì Mãnh chẳng nghe ai sao."

Lâm Vĩnh ngồi xuống uống tách trà, hắn giọng nói: "Bà này, đến bây giờ ta vẫn không thể ngờ mọi chuyện lại có cơ duyên đến vậy. Gần một năm qua, chúng ta đã truyền dạy tất cả có thể, võ công Miêu Miêu hiện giờ được lĩnh ngộ được ta dám chắc không ai có thể hãm hại được nó. Hi vọng nó không thành nữ tướng cướp hại nam nhân hại thân thể người ta là ta an lòng lắm rồi."

"Ông biết cách nói vui quá nhỉ." Lục Ôn sực nhớ nói: "Ủa mà Miêu nhi đâu rồi? Thông thường nó đi đâu thì Mãnh đều theo sau, sao hôm nay Mãnh ở đây một mình?"

"À, đồ nhi có nhắn ta là bên Âu Dương cần nó chuyện gì đấy, xong rồi sẽ về ngay. Bà đừng lo, đều đã lớn rồi mà chắc sẽ tự lo được thôi." Lâm Vĩnh thong thả đáp.

"Lão gia này, thiếp có chuyện cần hỏi..."

"Sao chứ?"

Lục Ôn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cũng đã một năm trôi qua rồi, khi nào ta sẽ cho đồ nhi rời khỏi đây?"

"Dù ta giữ được người nhưng ta không thể nào né được số mệnh. Đến thời điểm thích hợp tự khắc đồ nhi sẽ muốn rời đi."

Sự trầm mặc giữa hai người vàtiếng thở dài càng làm không khí thêm nặng nề.

"Về rồi." Lâm Vĩnh nói xong câu liền xuất hiện bóng dáng nữ nhân đang đi vào.

Thời gian đúng là làm vẻ ngoài con người thay đổi đi rất nhiều, nhưng với Miêu Miêu nàng chỉ thay đổi ở nét đẹp từ tuổi mười tám sang đôi mươi. Ngũ quan rõ nét, sắc sảo từng góc cạnh, cặp mắt nâu trầm tĩnh, cánh mũi nhỏ hẹp tinh xảo. Điều khiến người khác nhìn nàng phải mê mẩn chính là sự bình tĩnh, tựa y mặt hồ phẳng lặng, nhưng lại có sức hấp dẫn khó tả.

"Sư phụ, cả hai người đều ở đây à!"

Nàng vui vẻ ngồi cạnh Lục Ôn nói: "Sư mẫu, ta muốn xuống kinh thành có được không? Sống ở đây ngần ấy năm rồi, nay đồ nhi thật muốn đổi phong cảnh a. Có được không a?"

"Vì sao ngươi muốn đi? Ngươi muốn bỏ chúng ta mà đi sao..." Bà nhẹ giọng hỏi nhưng thật ra trong đáy lòng bà đang rất rối bời.

Lâm Vĩnh giơ tay nắm lấy tay trấn an Lục Ôn, tựa như đang cùng tâm trạng nhưng không muốn bộc lộ, ông đảo mắt nhìn bà ý nói: "Thời điểm đây rồi."

"Thôi được, ngươi muốn đi ngao du cũng không phải chuyện chúng ta quản nữa, đi hay ở là tuỳ người. Nếu ngươi đã có ý muốn vậy rồi, ta không cản." Ông hắn giọng nói tiếp: "Vậy ngươi đi rồi Mãnh sẽ như thế nào đây? Đem đi cùng ngươi thì tuyệt đối không thể rồi, ngươi có ý định sắp xếp gì chưa."

Miêu Miêu gật đầu nói, điều này nàng cũng đã suy nghĩ đến rồi, "Âu Dương đã đồng ý trông chừng Mãnh trong thời gian đồ nhi ra ngoài rồi sư phụ a. Người không còn lo bị Mãnh phá phách nữa rồi."

"Nếu ngươi đã chu toàn được hết vậy thì khi nào ngươi đi?" Lục Ôn vội hỏi.

"Ngay ngày mai được không a?" Nàng đang rất hào hứng muốn biết thế giới ngoài kia như thế nào, mặc dù đã rơi xuống nơi này khá lâu rồi nhưng thú thật nàng chưa bao giờ được phép xuống núi, một phần vì sư phụ nghiêm khắc, phần khác là vì nàng vẫn chưa am hiểu rõ con người ở đây. Thôi thì chịu khó nán lại đây ngoan ngoãn làm đồ nhi tu luyện võ thuật xong rồi có thể ung dung ngao du thiên hạ.

Hiện tại đây chính là thời điểm chín mùi nhất.

"Hai sư phụ thấy được không ạ?"

Lâm Vĩnh và Lục Ôn bất ngờ nhìn nhau.

"Nhanh vậy sao." Ông nói.

Miêu Miêu gật đầu đáp: "Ân."

Sau một lúc im lặng, Lâm Vĩnh nói: "Ngươi chờ một chút."

Nói xong, ông nhanh chóng đi vào trong để lại không gian cho hai người còn lại. Miêu Miêu cảm thấy Lục Ôn im lặng khá lâu, nàng lên tiếng hỏi han: "Sư mẫu, người đừng bận lòng lo cho ta a. So với võ công đồ nhi học được từ hai người chắc chắn sẽ không ai dám động vào ta đâu a. Người cũng đừng buồn nếu ta có đi xa đi nữa thì nhanh chóng cũng quay về thăm sư phụ thôi mà."

Nghe vậy, Lục Ôn đặt bàn tay Miêu Miêu trong tay mình nhẹ nhàng xoa xoa, trong giọng nói có chút chua xót nói: "Nếu được ta chỉ mong ngươi mãi ở đây với chúng ta, đồ nhi à."

Nàng choàng tay ôm cổ bà, trong cổ họng có gì đó nghèn nghẹn, thật khó nói lên lời.

"Sư mẫu..." dụ muốn ở lại hay không thì số phận của ta mãi mãi không thuộc về nơi này.

"Đồ nhi." Lâm Vĩnh nói khi quay trở lại, trên tay ông cầm theo một đồ vật đã được quấn kín bằng lớp vải cẩn thận bên ngoài.

"Thời gian vừa qua vất vả cho ngươi rồi. Đây là bảo vật mà hai ta muốn truyền lại cho ngươi, giữ lấy đi."

"Đây là..."

Lâm Vĩnh gật đầu cười đáp: "Trên tay ngươi là thanh kiếm mà cả thiên hạ này ai ai cũng muốn chiếm đoạt nó. Máu và cả sinh mạng người đều đổ rạp dưới thanh kiếm này."

Miêu Miêu quan sát thanh kiếm được trạm khắc vô cùng tinh xảo, độ cương của lưỡi kiếm sắc bén, nhu của đường cong rồng uốn lượn.

"Thiên hạ võ lâm đặt tên nó là Độc Chấn Lưu. Nó không phải là một thanh kiếm thông thường, chỉ người thật sự biết sử dụng thì mới phát huy mọi sức mạnh của nó."

"Sức mạnh gì a?"

"Hai ta chỉ có công tranh đoạt Độc Chấn Lưu từ tay thiên hạ nhưng vẫn chưa có cơ hội được dùng nó." Lục Ôn trầm giọng đáp.

"Nếu hai người còn không biết dùng thì làm sao đồ nhi có thể cầm được a?" Nàng nhíu mày nói.

Lâm Vĩnh lắc đầu nói giọng kiên định: "Ngươi giữ lấy đi, âu cũng là đồ nhi của minh chủ võ lâm ta chẳng lẽ lại để ngươi tay không xuất ngoại sao. Nói ra đúng thật là trò cười cho giang hồ."

Miêu Miêu không nói gì thêm, đã hiểu được ý tốt của sư phụ, nàng cúi người chấp tay cảm tạ. Lục Ôn gật đầu hài lòng, bà mỉm cười nói: "Thôi ta mau vào trong đi, trời chuyển mây đen cả rồi kìa. Miêu nhi, dẫn theo cả Mãnh vào nhà đi."

"Ân sư phụ."

Rào rào... rào...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.