Xuyên Không: Vé Du Hành Lỗi Thời Không

Chương 52-: Thái Hậu Triệu Kiến



"Âyy, bây giờ làm thế nào a, vô thì không được.." – Tinh Sát bức rức cắn môi tay chống sau lưng đi qua đi lại ngay trước cửa mà lầm bầm.

Tinh Lâm cũng không hơn, hắn hết dựa lưng rồi đứng vuốt càm, chốc chốc lại nhăn nhó cáu kỉnh, chung quy là bọn họ đang chẳng biết làm thế nào cho đúng. Dịch Anh trên tay cầm bát sen hầm đi tới, thấy bọn họ một mặt muốn khóc không được liền hiểu.

"Các ngươi lo chủ thượng nổi giận sao, báo cho biết Thái Hoàng Thái Hậu đang nóng lòng chờ người đợi ở thư phòng kìa."

Hai người liền khựng người, đây là vấn đề họ đang lo. Dương Sư vốn bàn giao chuyện báo từ tối hôm trước, bọn họ cũng gật gù đồng ý. Nghĩ tối qua chủ thượng hẳn tức giận nhưng ắt không khiến cả hai đến nỗi liệt giường. Ai trè đã gần gáy trưa lại chẳng thấy thân xác họ bước ra ngoài, làm bọn họ phải sốt vó ngoài đây thúc giục, xông vào thì chủ thượng thế nào cũng tức giận vì mất quy củ của người, lại đứng yên ngoài đây chờ chẳng khác nào ngồi trên đống lửa than. Thái hậu nhất là khó tính, hãi nhất vẫn là bọn họ bị trừng phạt a

Tinh Sát quay sang hỏi:"Thái Hậu đã chờ bao lâu rồi?"

Dịch San phía sau chạy hối hả, tay đặt ngay ngực hắn lấy hơi nói:"Các ngươi còn không báo hai người họ ra ngênh tiếp, Thái Hậu thần sắc đang khó chịu lắm."

Bọn họ gật gù đồng ý nhưng cách giải quyết vẫn là đứng ngoài chờ...

Dịch Anh lúc này sực nhớ đến bát sen hầm trong khay, nghĩ rằng tối qua hẳn phu nhân sẽ rất kiệt sức, huống chi còn có thể nhấc cử động cũng không được cứ nhìn tên chủ thượng với sát khi như " sinh long chi hổ " là lập tức hiểu.

" Phu nhân, thuộc hạ có hầm bát sen nóng cho người bồi thân dược ngay cả Thái Hậu bên ngoài đang triệu gấp ở thư phòng " – Dịch Anh nói vọng ngay cửa, hết thảy ánh mắt ngưỡng mộ chập chùng đều hướng đến nàng ca thán

Tinh Sát đứng bên cạnh Dịch Anh liền nuốt khan nước bọt, khẽ nói:" Muội không nghĩ chủ thượng phẫn nộ vì mức quấy phá này à "

Hai tên kia cũng gật gù tán thành, Dịch Anh liếc mắt nhìn sắc tái mét bọn người mà phì cười, nháy mắt tin giao một cái, hướng tới cửa mà chờ đợi. Ngay chốc, cánh cửa liền mở toang, Huyết Phong cao thượng đứng chắn ngang cửa, y phục vận chỉnh tề đầy uy nghi vương giả, liếc nhìn bọn họ một cái, lạnh giọng nói với Dịch Anh và Dịch San:" Phu nhân đang bên trong nghỉ ngơi, các ngươi mau bồi giúp nàng, ta sẽ đến gặp Thái Hậu trước "

Tinh Lâm Tinh Sát cúi thấp người chừa lối, bọn họ theo sát Huyết Phong dời về thư phòng, thấy chủ thượng phong vân điềm đạm liền thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng người sẽ đùng đùng khí phẫn là vong mạng họ mất. Huyết Phong vận y màu tĩnh, toát ra khí phách phong lưu nhưng tuyệt nhiên điều này họ rõ hơn ai hết, nhất nhất đừng tới gần chủ thượng.

Chẳng qua vừa lúc sớm, hắn cùng nương tử đã thức dậy nhưng cả hai đều nhức người khó cử động, tất nhiên điều này chỉ xảy ra ở Miêu Miêu thân sức đã cạn kia, vì nàng ngủ mà vẫn khư khư ôm chặt tứ chi hắn khiến Huyết Phong chã thể nhích cử. Mặc dù vẫn còn tinh lực mạnh mẽ, giờ có cho hắn tiếp tục " ăn " nàng thì cũng là trong móng vuốt hắn quyết định xử bén. Do thân thể nàng vốn đang nhu nhược sụn rời, hắn cũng không đành khiến nàng uất ức chịu đau thêm, nén nhịn dập tắt dục hoả trong người chút phát sinh. Âm mưu hắn là đã kịch liệt vận thân thì càng phải để cho cả hai thức cùng tận hưởng, nàng bất tri chỉ có hắn khoái hoạt thì thật không có nhã hứng a.

Không khí êm đềm lại bị bọn thuộc hạ nháo nhào bên ngoài phá hỏng, Miêu Miêu trong thân cũng bắt đầu cựa quậy, hắn dù chút buồn bực nhưng cũng rời giường, phụng bồi đặt nàng trong tắm bồn rồi mới chịu ra ngoài.

" Thái Hậu, người có việc gì cần tìm nhi thần " – Huyết Phong nhanh tiến vào ghế ngồi, thượng rót tách trà kính lão, nhếch cười hoà dịu, tâm trạng hắn hảo đang rất vui rồi a

" Ta đã uống gần cả hết ấm trà mà chẳng thấy bóng dáng các ngươi, lão nhân thật có phúc khí " – Dương Sư nhăn mặt chế giễu, lão chờ đây gần hơn nửa bóng lên đỉnh mà bọn họ lại " chiếu cố " kẻ già ngồi thượng một mình.

Huyết Phong giật giật khoé môi nhếch cười, Dương Sư lắc đầu cho qua, dáo mắt tìm thân hình nhỏ nhắn kia lãi không thấy đâu, khẽ nhíu mày:" Miêu nhi đâu rồi, ta cho triệu hai người mà "

" Miêu nhi vừa thức giấc nên vẫn đang thay y, có việc gì người cứ nói với nhi thần " – hắn nhấp môi chút trà, từng cử chỉ đều toát hơi thở bậc vương cao ngạo đầy khí phách, sau đưa ánh mắt huyết đồng chăm chú nhìn bà

Thái Hậu khẽ nheo mắt, lắc đầu từ chối, cầm tách trà thổi trên miệng không nhanh không chậm nói:" Chuyện này ta cần gặp hai ngươi mới hữu giao ý thuận được " sau đó uống trà nhàn nhã, cánh cửa vừa lúc cũng mở toang.

Miêu Miêu chật vật dưới sự nâng đỡ từng bước đi của Dịch Anh và Dịch San cầm lấy hai bên mà phụ giúp. Nàng thiệt thẹn hoá tức, tên yêu nghiệt bức áp bách nàng ngay cả đứng chân cũng run không điều chế. Lấy hơi sức trấn giữ một lúc, nàng mới có dũng khí bước đi bình thường, nhưng bất quá dưới thân cũng đã thôi âm ỉ nhứt nhói, đầu gối lại run run vì phải qua cơn bão tình xả phanh của hắn.

" Thái hậu, Miêu nhi khất lễ đã để người chờ lâu " – Miêu Miêu cười trừ nói. Huyết Phong lúc này cũng đã tiến đến ôm lấy thắt lưng tựa người nàng vào ngực ngã. Khẽ cười gian ác, nói nhỏ vào tai:" Ta nghĩ nàng nên nằm nghỉ, sức lực của nàng ngay cả chân cũng không vững kìa "

Miêu Miêu uất nghẹn cục tức ngay cổ họng, là ai làm nàng ra dạng yếu đuối này. Tên yêu nghiệt giở trò ức chế nàng đây mà, cắn môi ngiến răng nghiến lợi nói:" Yêu nghiệt, hảo bổn nãi nãi lấy sức liền trị tuyệt giống nhà ngươi "

Thái Hậu vốn trong mình cũng có chút khí lực, lời nói của Miêu Miêu bất quá cũng không nhỏ chỉ mình họ nghe, Huyết phong cũng nghe thấy sắc mặt chốc trắng bệch, Dương Sư bật cười khanh khách vui vẻ, hảo đích phúc tấn quả có khí chất.

Miêu Miêu không cần xem thần sắc của hắn, liền nhấc chân đến Thái Hậu nhún người chào. Dương Sư cười giã lã phất tay ý bảo không cần, Miêu Miêu nhanh chóng vào chỗ ngồi tịnh mông. Huyết Phong hít thở khó khăn, nương tử hắn không phải người thích đùa giỡn a, phen này quả thật hắn phải cẩn trọng cho hạ thân hắn rồi.

Giận cá chém thớt. Ánh mắt vô cùng sắc lạnh nhìn bọn thuộc hạ đang bụm miệng cười ngoài cửa liền im bặt cúi người rời khỏi.

Tiến vào chỗ ngồi, hắn tiếp tục ngang ngược đến bên cạnh Miêu nhi ngồi sát, tay trụ ngay hông như cũ, vì hắn mặt dày rồi nên cũng chẳng thèm xem ánh mắt Dương Sư đang cười giễu hắn.

" Ai gia đến đây quả là muốn bàn một chuyện với các ngươi " – Dương Sư nhanh lấy nhịp vào trọng điểm, tư thế thập phần uy nghi lạnh nhạt khác lạ

Miêu Miêu có chút doạ người, bình tĩnh hỏi:" Là chuyện gì thưa Thái hậu ". Huyết Phong nhắm mắt không nói

Thái Hậu khẽ thở nhẹ, nói chậm rãi mà nhấn mạnh:" Ai gia hảo ý chuẩn bị hôn sự hai ngươi, ta đã tính hết rồi a, chỉ cần liền thuận ý, ai gia cho người xuất cử hành "

Miêu Miêu thoáng nghe ong ong bên lỗ tai, màng nhĩ như bị ai đấm thật mạnh kêu boang boang thất thanh, chưa kịp định thần phản bác thì đã kịp nghe âm bên cạnh xác định:" Vậy thì hảo làm phiền Thái Hậu rồi "

Huyết Phong tâm trnag5 phơi phới như đốt pháo trong lòng, hắn đang muốn nhảy dựng hét lên a, nhưng là chỉ có thể diễn ra trong lòng hắn, bề ngoài vẫn điềm tĩnh như không. Dương Sư nghe thế cười kinh hỉ, nhanh bắt lấy tay cả hai mừng rỡ, miệng thao thao bất tuyệt về dịp chuẩn bị ngày mai.

" Khoan khoan, ngày maiiiiiii??? " – Miêu Miêu chấn động, ngươi mắt cũng tựa hồ mỡ to hết sức có thể, gì đây a chưa gì nàng phỉ xuất giá tòng phu, lại còn ngay ngày mai cử hành? Ai có thể nói cho nàng biết chuyện gì đang xảy ra không?

Huyết Phong cười rạng ngời sâu sắc, tay trụ ngay eo nàng thêm siết chặt, chốt là để không cho nàng ý phản bách. Ý này cũng là hắn suy tính từ lâu, để nương tử dù bên cạnh hắn nhưng không có danh phận đích thị, khó trách ruồi bu sẽ lại tìm tới, nhất nhất là phải rước nàng về gia.

Dương Sư híp mắt cười, cư nhiên không hiểu nỗi thống khổ của Miêu Miêu lại gật đầu xác định chắc nịch, điềm giọng nói:" Miêu nhi, ngươi đến bây giờ đã có thể đường đường chính chính gả vào ngôi gia rồi, kể cả ngươi bên Huyết Phong cứ mực gọi là " phu nhân " thôi sao?. Đích phúc tấn là ngươi hảo không ai tuyệt hơn, ai gia đã nhất quyết rồi a "

Nói thật thì Dương Sư một lòng rất thích Miêu Miêu, với danh phận vương phi lại có thể ngày ngày tiếp cận hữu giao, cấp cho nàng ta một xướng danh trụ ngay địa vị cũng hảo là xứng tầm, tuyệt không sai lầm. Dù là cử hành hôn sự gấp vì mục đích khác, nhưng Dương Sư vô cùng thành tâm muốn Miêu nhi là người trong gia mình.

Huyết Phong liền gật đầu khảng khái không ý kiến thêm, lòng nao nức đoạt nương tử xinh đẹp này về cấp bên mình. Miêu Miêu thoáng đơ người, không biết nói thế nào, lắp bấp nói:" Nhưng...nhưng là có quá sớm không Thái hậu "

Dương Sư cả Huyết Phong liền đồng thanh khẳng định:" Không ". Miêu Miêu ngây ngốc nhìn bọn họ mà tái xanh, cái lồng giam lõng rốt cuộc chính là nhốt nàng ngay ngày mai rồi a.

Huyết phong khẽ thở dài, hắn biết là nàng tạm thời vẫn đang thất thần, hắn biết nàng vẫn muốn rong chơi tự do nhưng càng không thể để điều đó làm cho mấy tên ruồi bu lạm dụng mà tấn công. Huyết phong đành chấp nhận lần này hắn là kẻ cuồng bá ngang ngược để đoạt Miêu Miêu về bên mình. Có như vậy hắn mới mực an tâm, nàng cứ như ong bướm xinh đẹp chập chờn lại vô cùng quyến rũ, càng nhìn càng không thể buông, Huyết phong phải tìm một cái lồng mới có thể giữ nàng chắc chắn bên mình mà không ai xâm chiếm.

Bởi mới có câu Tình yêu đôi lúc cũng là thứ ích kỷ khó đoán..

Miêu Miêu biết là không còn lời phản đối, đành ngoan ngoãn ngồi trong lòng Huyết Phong mà gật gù im lặng, Dương Sư sau một lúc bàn giao cho ngày lễ long trọng ngày mai, bà mới thoã mãn qua nét cười rạng rỡ kia rồi lui về cung cho người dàn xếp.

Huyết phong nhếch cười vẽ đường công tuyệt mỹ, hắn thoã sức hài lòng aa, cúi xuống nhìn nữ nhân trong lòng không giãy dụa có chút không quen, đưa sát tới mặt nàng, khẽ hỏi:" Nương tử không vui a?" Hắn có chút xót lòng khi thấy Miêu Miêu như vậy, phút chốc như có tảng đả che nặng cả lòng hắn

Miêu Miêu sụt sịt nỉ non không nhúc nhích, đưa ngươi mắt ần ật nước long lanh nghèn nghẹn. Huyết Phong chợt hoảng, liền đưa tay quẹt ngang nước mắt như trân châu quý giá, hắn là không đành lòng trước bộ dạng yếu ớt này, thở hơi nặng trong lòng, giọng buồn bã an ủi nói:" Nếu nàng không thích sẽ không cử hành nữa, nương tử ngoan, đừng khóc "

Nàng lắc đầu cự tuyệt, chóp mũi ửng hồng vì suýt xoa xúc động, thấy hắn đau thương như vậy nàng thật muốn phì cười, đưa tay xoa khuôn mặt hắn:" Quả thật là ta không thích chính là từ nay ta sẽ không được rong chơi thoả thích mà nghịch nữa "

Huyết Phong nhíu mày cực độ, hạ giọng hỏi:" Tại sao? Nàng vẫn có thể bày trò như thường mà, ai cấm nàng ta liền xử " – âm tiếng bá đạo khẳng định

Miêu Miêu cười rạng rỡ, nghe hắn nói liền thấy hạnh phúc dâng trào mãn nguyện, bĩu môi miễn cưỡng nói:" Nhưng là quy củ vương phi gì gì đó, nào là thế nào cũng làm khó ta, thật ta không làm được ". Nàng hiểu về quy tắc trong cung rất hà khắc lại càng là bậc có địa vị lại càng nghiêm trọng hơn, mà nàng thân thủ cứng nhắc tuyệt chẳng thể giả bộ e lệ nói dăm ba câu rồi cười giả lã đâu.

Hắn cười xoà ôn nhu, thì ra việc nương tử uất ức lại việc này, hắn cụng trán nàng rõ tỉnh, bắt đầu nói:"Vương phi ta không cần như thế, nàng sẽ chẳng nhận gò bó gì từ bất cứ gia nhân hoàng cung, vả lại chúng ta sẽ không ở lại đây lâu "

" Còn đi đâu nữa ?" – bị hắn nhấc bổng lên đùi nàng thuận tay quấn ngay cổ hắn ôm, thắc mắt hỏi

" Thành thân xong ta sẽ nói nàng biết, giờ thì hảo chuẩn bị làm tân nương ngoan ngoãn đi " – hắn cười tà mị, đáy mắt loé chút gian tà nhếch cười ẩn ý

Miêu Miêu đỏ bừng, tên yêu nghiệt mặt dày, sực nhớ đến hai cặp đôi ngoài kia, đưa tay vuốt càm tính toán, chẵng nhẽ nàng lên kiệu mà họ lại cứ an nhàn như thế, tuyệt là không aa bất quá nàng phải chuẩn bị màn thúc đẩy cho bọn họ mới được.

" Huyết Phong, ta nghĩ là chúng ta nên... ưm ưm.."

Lời nói chưa dứt đã bị thanh âm đứt quãng làm gián đoạn, môi Huyết Phong nhấp nháy từng chút ngụm mê say, lưỡi đinh hương nhẹ nhàng quấn lấy nhảy múa không dời, hai thân ảnh chập chờn tà mị ôm lấy nhau mà thưởng thức. Sau một lúc, hắn mới cất giọng:" Ta biết nàng sẽ nghịch, hảo là sẽ có chút thiệt hại cho ta nên bây giờ ta đang trừng phạt nàng đây "

Miêu Miêu thở dốc hơi, vén lấy mái tóc sau màng tai của mình, chu mõ nũng nịu nói:" Huyết Phongg, ngươi hiểu ý ta muốn mà phải không...."

Bạc môi vẽ đường cong tuyệt mỹ đến quyến rũ, ngay chốc cũng làm Miêu Miêu phải đơ người, hắn gật đầu khẽ suýt xoa nói:" Hảo hảo, ta sẽ nói với Thái Hậu, còn nàng tối nay hảo có việc chiêu đãi ta đi " đáy mắt giương lên đầy tà miị khiêu khích

Miêu Miêu miễn cưỡng cũng gật đầu, vì trọng cuộc là bà mai nàng phải đem thân mình cho sói làm bữa tiệc a. " Tên yêu nghiệt đáng chết, ngươi vẫn chưa no sao " – vảnh môi uấn hận nói

Huyết phong lắc đầu, cười gian manh nói:" Với nương tử ta ăn có bao nhiêu cũng không đủ "

Lời tác giả: 

Ta vừa tốt nghiệp xong rồi các nàng nga~ ^o^ thấy các nàng hóng chương mới nên ta up luôn bản thảo. Có ai vui cho sự trở lại của ta vậy a~ 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.