Xuyên Không: Vé Du Hành Lỗi Thời Không

Chương 53: - Bà Nguyệt Se Duyên



" Phu nhân, chúng ta đang đi đâu a, tiếp đến là ngày thành thân người không được ra ngoài mới đúng " – Dịch Anh mệt mỏi lau ngang bệt mồ hôi ngay trán chu môi nói.

Tinh Sát gật đầu đồng ý:" Phu nhân, hảo ý chúng ta nên quay về không chủ thượng sẽ tức giận mất " . Dịch San bên cạnh cũng chật vật không kém, tay cầm những món đồ vừa mua nặng chất đống, cũng may hai tên nam nhân kia một phần cầm phụ nàng mà vẫn còn thấy tay tê mất cảm giác.

Tinh Lâm cầm tay Dịch San lo lắng vì ửng đỏ xách nặng, thổi phù phù giúp nàng, lấy tay chấm chấm lau bớt giọt mồ hôi lâm tấm đầy cẩn thận. Miêu Miêu đi trước vừa quay lại gặp cảnh đó liền cười xảo quyệt, tay khoanh trước ngực tỏ vẻ nghiêm nghị, hạ giọng giải thích:" Là vì ta thành thân nên ta cũng cần phải chuẩn bị, còn nữa các ngươi cũng đừng lo Huyết Phong trách mắng, ta đã nói hắn rồi "

Thật là bọn họ chẳng hiểu cho nàng là đang muốn giúp họ ở cạnh nhau sao, Huyết Phong vì thuận ý đã nói với Thái Hậu việc chuyển ngày thành hôn sang vài ngày sau, ban đầu người nhất quyết phản đối nhưng Miêu Miêu cũng hết lời năn nỉ nhẫn nại, cũng may Dương Sư nhanh mềm lòng mới thoã ý. Cái giá cho việc lên kiệu trễ là nàng phải tự cấp thân nàng cho tên sói ham ăn kia, khiến cả thân bây giờ cũng thật sự uể oải, tên yêu nghiệt quả chẳng dung lượng cho nàng chút nào.

Dịch San rút tay khỏi hắn, ngập ngừng hỏi:" Phu nhân, vậy rốt cuộc ta cần mua thứ gì a, chúng ta đi nắng cũng đã lên đỉnh mà phu nhân cũng chưa chịu hồi "

Miêu Miêu chột dạ, chợt nhìn thấy tửu lâu quán gần đó, cổ họng cũng chút khô khốc, liền chỉ tay tới đó, giã lã cười kéo dài:" Ân. Vậy chúng ta vào đó nghỉ chân đi, các ngươi cứ thong thã ta sẽ bảo toàn, chủ ý của Huyết Phong ta đều nắm giữ a" nói xong cất nhân nhanh chóng bước vào

Đợi lấy bàn dòn ra sẵn, bọn họ cũng vừa tiến vào chỗ ngồi, Miêu Miêu khẽ lườm bọn hắn, xem kìa thái độ hết sức chăm chút hai tỷ muội, lại còn hảo ý nhường chỗ ngồi, Tinh Lâm và Tinh Sát thực sự là nam nhân có khí tướng dũng khí, mặt mũi lại rất tuấn mãnh tuy có chút uy nghiêm lạnh lùng như tên yêu nghiệt kia, nhưng bất quá cũng rất phong độ chĩnh chạc. Miêu Miêu cũng lo cho hai tỷ muội nhà này, chẳng lẽ bọn họ báo thù xong lại ở giá suốt đời mà cứ theo nàng mực bảo vệ như thế. Nữ nhân cũng cần có tướng nam bên canh che chở, mah5 mẽ cách mấy cũng là phái yếu đuối tốt hơn hết vẫn phải tìm cho họ chỗ dựa..

Miêu Miêu càng nhìn lại càng thấy bất mãn, rõ là bọn họ đều có ý tình với nhau, nhưng lại khép nép trong việc thổ lộ, thậm chí trước mặt nàng còn không dám thể hiện. Này có phải là đặc trưng của tình yêu nam nữ cổ đại không a? Lễ thành thân do nài nỉ cả khan cổ rốt cuộc cũng chịu dời sang 2 ngày tới, nàng nhất quyết phải khiến bọn hắn nhanh chóng chủ động thúc đẩy mối quan hệ mập mờ này.

" Các ngươi cũng mau chóng thành thân đi, thầm ý hữu tình thôi cũng không là điều chắc chắn cho quan hệ lưu dài đâu " – Miêu Miêu nâng tách trà lên môi, nhẹ nhàng âm hưởng nói, mắt nhắm nghiền thưởng thức hương vị

" Phụt " – cả bốn người bất thình lình sửng sốt cực độ, dù bọn họ chưa uống tách trà nóng nào nghe lời nói kia vọng đến tai lòng ruột gan lại bất giác nóng ran. Bọn hắn chút ngây ngốc nhìn nhau, rồi lại cúi gầm mặt không nói, Dịch Anh và Dịch San mặt trắng bệch nhưng là ai gò má ửng đỏ thẹn thùng, cắn môi không dám nhìn thẳng mắt nàng. Rõ từ lâu phu nhân nhìn ra tâm ý của bọn người này, nhưng nghe người nói thế vẫn không tránh chút hoang mang cả chút hoan hỉ trong lòng..

Nhếch cười thâm thuý, ánh mắt điệu bộ đăm chiêu, càng tự tin nói:" Nếu các ngươi có tâm với nhau ta rất kinh hỷ điều này, ta cũng không muốn tỷ muội ta lại độc giá mãi, ngay cả ta cũng không ép nếu các ngươi không đồng ý thì thôi " Hối thúc bọn họ cũng chưa hẳn là kế sách tốt, đôi lúc phải " bước tiến bước lùi"

Thấy họ không nhúc nhích, nàng càng đắc ý, mặt lộ vẻ chán chường, khẽ nói vu vơ:" Có tâm ý đi nữa nhưng không thoả lòng nói là vẻ khổ sổ nhất a, vả lại chưa thể đoán được người của hôm nay nhưng mai lại có thể bị cướp mất... "

Miêu Miêu liếc nhìn quan sát, nàng là đang muốn đánh đòn tâm lý vờn thử với họ, thấy bọn họ sắc mặt dường như đã trắng bệt, thần sắc bức rức khó chịu, môi và răng lại không ngưng ma sát, nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi kia phút chốc nàng lại thoã mãn thích thú không giấu được nét cười, chắc là có hữu tình không kém sâu đậm rồi, vừa đề cập thử đến tình trạng bị cướp mất nhìn vào những cặp mắt kia liền loé tia thất thần hoảng hốt.

Tưởng chừng họ sẽ thốt tiếng chút phản ý nghịch lại, aid è chung quy lại cúi gầm mặt không nói. Miêu Miêu như kiến bò ngứa khắp cả thân, bọn hắn thật sự não chứa gì trong đó aa, can đảm để yêu nhưng lại không có dũng khí thừa nhận. Kiểu này thật thiệt thòi cho Dịch Anh và Dịch San, nhăn mặt bất mãn quay sang hai người kia thốt lên:" Anh tỷ tỷ, San nhi nếu hai người thuận ý ta liền hảo mai cho các ngươi, là nữ nhân không màng tuổi xuân mà cứ ở giá như thể ai lại chịu nổi, hai người rất khuynh sắc hảo đừng lo về việc đó cứ giao cho ta "

Ngay tức khắc, khuôn mặt tất cả cũng chịu ngẩng đầu lên, nhưng lại là trao ánh mắt không tốt mấy nhìn nàng. Hai tỷ muội kia chút khó khăn khúm núm nói:" Miêu nhi ta biết muội lo cho bọn ta, nhưng là việc đó vẫn để hai chúng ta tự quyết vẫn hơn. Dẫu sao bọn ta cũng chưa tính ta tới"

Liếc mắt sang bọn hắn, Tinh Sát lộ vẻ khó nói, tay lại nắm chặt thành cương ngay bắp đùi níu chặt còn Tinh Lâm đưa mắt nhìn Dịch San không chần chừ liền đứng dậy nói:" Phu nhân, San nhi sẽ không cần bất cứ ai, Tinh Lâm này sẽ hảo hảo bảo vệ nàng, nhất ngôn không nuốt lời "

Miêu Miêu nháy mắt liền thầm khen khí phách này, dù có chút chưa rỏ ràng nhưng là rất có dũng khí, nhìn về phía cặp còn lại khiến nàng lại thở dài ngao ngán, Dịch Anh dù là đàn chị nhưng lại rất nhu nhược trong tình ái, cả tên Tinh Sát cũng vậy bề ngoài giữ nguyên khí nhưng Miêu Miêu biết rõ hắn lúc này nóng lòng khẩn trương hơn ai hết. Nhưng Miêu Miêu không thừa nhận "ngoài trái trong phải" như vậy, nàng cũng không độc ác đến nỗi chia cắt, chỉ là vài phép thử giúp họ xem có kiên quyết với tình yêu của họ hay không.

" Tinh Lâm ngươi nói vậy là có ý tứ gì, ngoài khí ta nói thành thân lại không....."

" Thuộc hạ thuận ý " – Tinh Lâm gật đầu liền nói, ánh mắt thêm phần kiên định

Miêu Miêu ngước mặt đối diện nhìn hắn, chưa kịp nói hết đã bị hắn đánh gãy lời nói, khoé môi giật giật trước khí thế hùng hồn của hắn, nam nhân khi quý vật gì nó lại biết có nguy cơ mất đi lại vô cùng đáng sợ a, như là lúc này chẳng hạn. Tinh Sát một bên nắm lấy tay Dịch Anh giương mắt loé sáng chắc chắn nói thêm:" Thuộc hạ cũng thuận ý "

Bây giờ đổi lại thế bị động là Miêu Miêu, nàng thoáng ngẩn người nhìn cả bốn tên trước mặt, ai ai cũng giọng chắc nịch tuyên ngôn, bất quá chuyện nàng muốn kết hữu duyên đã thành công. Khoé môi mỉm cười mãn nguyện, đưa ngươi mắt không buồn nhìn bọn hắn hỏi thêm, chăm chú ngước nhìn hai tỷ muội kia, lông mày thanh tú xếch lên hỏi thách thức:" Còn ý kiến các ngươi thế nào, chẳng phải vừa rồi để các ngươi tự quyết sao giờ hai nam nhân kia tuyên ngôn như thế, ta không có ý nài ép, tự các ngươi định đoạt "

Dịch Anh và Dịch San bị cái nhìn xuyên thấu thoáng giật mình, lại nhìn bàn tay nắm chặt giữa họ, cõi lòng ấm áp phút chốc hiễn rõ ngay đáy mắt sung sướng kia, liền đồng thanh cúi đầu:" Mong phu nhân không từ chối "

Đến lúc này, Miêu Miêu không thể kìm nén mà sổ tràn cười trào phúng ra ngoài, trong khi ánh mắt bọn họ lại vô cùng ngạc nhiên nhìn Miêu Miêu mặt không tự chủ ửng đỏ ngại ngùng. Cuối cùng mục đích "mai mối " cũng hảo thành toàn xong, chỉ còn tổ chức thành sự cho bọn họ là được, quệt nhẹ chút nước chảy đuôi mắt, hắn giọng vài phần:" Hảo hảo, ta tất nhiên không có ý ngăn cản nhất là tình ái nam nữ khó đoán. Ta sẽ bàn với Huyết Phong ngày đại sự của các ngươi sau. Giờ thì vòng về Lang Vương thôi "

Nói xong, nàng đứng dậy cầm lấy túi dược liệu trong tay, hôm nay đi mua chút y dược cần chế, sẵn giữa đường lúc đó lại có hứng hỏi chuyện làm rõ, tưởng chừng như ngõ cụt ai dè lại hết sức hoan hỉ vui mừng. Chuyến dạo chơi ngoài thành hôm nay xem ra cũng không công cốc, thu thập được chính là cảnh " xe duyên tình ái " kia được mỹ mãn bội phần.

---------...---------

Minh Hào âm trầm ngồi trên thượng duyệt chính sách, chợt thấy báo thư gần đó, đưa tay cầm xem thử là bút danh của Thái Hậu ý chỉ, không nghỉ ngợi liền xé phong xem nội dung bên trong

" Rầm " – cái bàn rung chuyển làm cuộn sách không trụ được rơi xuống, tay siết chặt phong thư bên trong đến cả nhàu nát khó tưởng, Minh Hào tức giận liền đập tay thốt:" Ám Dạ, ngươi mau điều rõ cho ta. Kì này không xong luận ngươi đừng về đây "

Ám Dạ phía dưới quỳ đợi lệnh, nghe thế sắc mặt trắng bệch không ít, chấp tayc cáo lui phó theo y lệnh. Minh Hào thần sắc như ngọn lửa chích mồi cháy hừng hực, ánh ngươi toét vẻ nguy hiểm ngoan cường, đứng phắc dậy xé tan mảnh giấy còn trong tay. Cắn chặt môi mỏng cay đắng, nghiến răng nghiến lợi từng chữ:" Thái Hậu, rốt cuộc người đang muốn làm gì. Tuyệt đối ta sẽ không thuận ý người thành thân cho bọn họ. Miêu nhi, duy chỉ có thể là của trẫm "

--------..--------

" Huyết phong aaa...." – Miêu Miêu vừa bước đến cổng vương, thấy bóng dang nam nhân cao lớn lạnh lùng đợi nàng, bạc môi nở nụ cười ôn nhu. Miêu Miêu nhíp mắt cười như gió rạng rỡ chạy nhanh đến ôm thẳng vào vòng tay cứng rắn, dán chặt vào lòng ấm áp săn chắc của Huyết Phong

Nàng quả nhiên thật nhớ hơi ấm của hắn rất nhiều a, cứ thế ôm mãi không buông, nét cười càng sâu không dứt, chu mõ nũng nĩu nói:" Phu quân a, ta thật nhớ ngươi.."

Huyết Phong hôn nhẹ trán, liếc mắt dò xét thân thể Miêu Miêu không bị thượng mới an tâm thở phào, hắn cũng rất nhớ nhung nương tử hắn a, vừa lúc nàng ra ngoài dù đã gật đầu thuận ý nhưng lòng vẫn thấp thỏm không yên, bảo bối kia thật hành hạ của đáy lòng như lửa đốt.

" Biết vậy sao còn không về sớm, ta không yên mới đứng chờ nàng từ đầu khắc chiều.." – giọng nói chân thành, Huyết Phong cũng đỡ lấy thân ảnh nhỏ nhắn lực đạo cang tăng ôm siết, hận là không thể để cả hai hoà tan vào nhau..

Miêu Miêu cao hứng cười híp mắt, Huyết Phong ngây ngẩn cả người, nương tử hắn thật là vũ khí giết người không dao, cư nhiên chỉ một chốc đã có thể khiến hắn cứng nhắc. Dãnh môi cười tươi nói, tay quàng qua cổ âu yếm:" Hảo hảo ta biết phu quân lo cho ta lắm a, chuyện " bà mai " của ta rốt cuộc cũng thành toàn rồi a "

Huyết Phong mới dời mắt nhìn bọn thuộc hạ phía sau, bộ dáng tuy chật vật vì đống đồ nhưng xem ra ánh mắt kia lại ngập sủng hạnh phúc khó lường, khẽ mĩm cười ôn nhu nhìn Miêu Miêu:" Có duyên phận không cần nàng mai mối cũng sẽ sớm cầu thành, nương tử vì nháo nên thích nhúng tay vào, cả phu quân nàng cũng bỏ rơi cho được "

Thấy giọng hắn trách cứ, nàng liền chu mõ bất mãn:" Ta không thúc đẩy sớm e là có qua thanh xuân họ cũng chẳng tiến bước nữa. Phu quân hiểu ta càng không được nhỏ nhen tị nạnh a "

Huyết Phong buồn cười lắc đầu, nhìn môi nàng càng thực đáng yêu khiến hắn muốn cắn một ngụm nuôt trôi, đưa tay cốc đầu nhẹ:" Nương tử đừng náo cứ yên vị bên cạnh ta đi, còn nữa nếu không muốn ta cắn nàng tốt nhất đừng dãnh mỏ chu thẳng lên trời như vậy. "

Miêu Miêu liền đưa tay bụm miệng lắc đầu, với trãi nghiệm thực tế nàng hiểu là sau từ cắn đơn điệu ấy còn là bữa ăn hoành tráng dày dò nàng đến kịch liệt. Huyết Phong khẽ cười, tay trụ ngay hông nàng, quay sang nói với bọn họ:" Các ngươi xong rồi thì cùng ta và phu nhân đến cung của Thái hoàng Thái Hậu "

Nghe thế, nàng liền muốn sụn rời trong vòng tay hắn, đi cả nửa ngày trời nay bắt nàng cất nử bước thêm e là chẳng được đã gục, đầu gối nàng dạo này yếu bất thường lắm a. Quay sang Huyết Phong khẩn khiết:" Huyết Phong aa, chân tay ta mềm nhũng mất rồi, ngươi đi đi ta thượng ngoan ngoãn ở đây "

Huyết Phong nhíu chặt mày kiếm, rồi lại liếc xuống nhìn nàng, lòng thở dài ngao ngán hậu quả của việc nháo loạn đây mà. Bên cạnh lúc này bọn họ cũng đã tiến tới, cúi đứng sau người chỉnh thế

" Thôi được, nàng mệt vậy nghỉ ngơi đi, ta sẽ cho Dịch Anh Dịch San ở lại " . Miêu Miêu sực sáng cả mắt, liền nhảy cẩng lên hôn chốc chốc vào má Huyết Phong, lợi dụng hắn còn đang cứng người không khỏi mỉm cười gian manh, liền chạy qua hai người họ kéo xộc lôi bọn họ đi

Tinh Lâm và Tinh Sát đưa giao mắt nhìn hai nữ nhân của họ bị đoạt đi, lòng thoáng trống rỗng khó chịu, liền bị thanh âm lạnh lùng phía trước nhắc nhở:" Nếu nuối tiếc như vậy còn không thành sự với người ta đi, vì Miêu Miêu đã đề hỏi ta qua việc này nên cũng nói các ngươi rõ, thân là chủ thượng đi nữa cũng không có quyền định đoạt ngăn cách chuyện duyên tình, nương tử thuận ý thì ta cũng không phản đối "

Bọn hắn như trợn tròng mắt cực kì kinh ngạc, chủ thượng đang là giải thích với thuộc hạ sao, đáy mắt loé tia cảm động khó nói, hai người liền cúi thấp người, khảng khái nói:" Đa tạ chủ thượng và phu nhân thuận ý, bọn thuộc hạ nguyện không hối hận "

Huyết Phong nhếch mép cười, giọng điệu này có vẻ rất giống hắn khi quyết định giữ Miêu Miêu bên mình, khẽ gật đầu hài lòng, phất tay cất bước ra ngoài cùng bọn hắn theo sau..

----------...------------

" Phu nhân...." – cả hai bị lôi kéo vào tuốt trong phòng thượng, Miêu Miêu nhanh nhảu đẩy họ ngồi yên trên ghế, tay thuần thục rót miếng trà đậm vừa vặn ra ngoài đóng cửa chặt

Hai người còn nhìn nhau khó hiểu, thì đã thấy Miêu Miêu ngồi trước mặt cười hiểm, đưa tay xoa càm tỏ vẻ suy đoán, ngươi mắt loé sáng không ngừng di chuyển nhìn hai người họ, phút chốc liền đập tay trên bàn, ánh mắt chăm chú dò xét:" Nói ta nghe xem, các ngươi từ khi nào có tình ý "

Bị cái đập bàn suýt lọt cả tim ra ngoài, liền giật mình chột dạ lấp bắp nói:" Miêu nhi, cái này..."

Miêu Miêu vẫn quan sát lắng nghe, đợi cả nửa ngày mà họ vẫn nói chưa thành câu, chau mày buồn bực, nhếch cười châm chọc nói:" Hai vị rốt cuộc có nói không, hay là để ta hỏi hai tên kia cho rõ hơn "

" Ách đừng đừng..." – cả hai xua tay từ chối, căng thẳng nhìn Miêu Miêu hồi lâu mới lên tiếng bộc bạch, Dịch anh gãi đầu bối rối nói:" Là lúc ở tửu lâu lần đầu gặp..."

Dịch San xe tay cúi mặt đỏ bừng nói:" Cũng là lúc ở tửu lâu đó..."

Miêu Miêu liền lục lọi trí nhớ, nhớ ngay lúc bọn họ bốn mắt nhìn nhau thất thần, thì ra tiếng sát ái tình cũng có trên đời này nữa sao? Bọn họ yêu thầm cũng khá dữ dội, nàng phát giác nghi ngờ chỉ vừa lúc ở Tĩnh Tuý Hào. Nàng gật đầu chậm hiểu, khẽ cười thích thú:" Ta hỏi thật, các ngươi....chuyện đó...xảy..ra chưa " khuôn mặt bất giác cũng đỏ bừng, giọng chút run run tò mò hỏi

Dịch Anh và Dịch San ngây ngốc hỏi:" Chuyện đó là chuyện gì ?"

Miêu Miêu cắn môi, giọng ngèn nghẹn khẽ nói:" Là...là.. giống cảnh bữa trước chúng ta xem trộm ấy ". Nàng nói ra lời này quả thật chai mặt không ít, đích thị tên yêu nghiệt kia đã lây lan qua nàng rồi

Lúc này hiểu rõ ý tứ, cả hai liền lắc đầu chắc nịch, mặt thoáng ửng hồng không tự chủ, liền nói:" Chúng ta chỉ trao thân khi cùng thành sự, vả lại hai tên ấy cũng không gì tỏ điệu bộ muốn..."

" Phụttt " – Miêu Miêu xuất huyết phun trào ngụm trà trong miệng vừa nhấp, quả là người cổ đại thật khép nép vách tường, nhưng suy xét lại quả nhiên họ nói không sai, xuất tường theo phu chính là cái ngàn vàng cũng bán giao. Bản thân Miêu Miêu lại bị cướp đoạt bởi tên yêu nghiệt cường gian kia rồi, vậy chẳng lẽ nàng nhảy bước theo tục rồi sao.

Thở dài ngao ngán, nhất là tên yêu nghiệt kia thế nào cũng rõ quy củ vậy mà càng cố tranh đoạt cường bạo ta, nghĩ đến Miêu Miêu cảm thấy mình chẳng còn chút điệu bộ oai phong nào, khẽ ho khan vài tiếng:" Vậy sao, ta nghĩ các ngươi cũng sẽ sớm thôi, định ta và Huyết Phong sẽ cùng tổ chức thành sự cho hai ngươi trước "

" Hảaaa, phu nhân sao lại..." – Dịch San hốt hoảng liền nắm tay nàng nói, Dịch Anh cũng phụ hoạ đứng dậy chăm chú không tránh nét bàng hoàng trên mặt

Miêu Miêu cười xoà, bởi vì việc trì hoãn này Huyết Phong mới bức rức không cam lòng đem nàng đi ăn sạch không thương tiếc, khẽ lắc đầu trấn an bọn họ:" Tuổi thanh xuân không kéo dài đâu, hai tên kia ta chắc cũng rất nôn nóng, bày là chủ nhân cũng phãi lo hậu sự thoả đáng chứ "

Dịch Anh và Dịch San không nén nổi xúc động, vị phu nhân này quả thật tốt gấp trăm ngàn lần họ nghĩ, cả hai xông tới ôm chặt lấy Miêu Miêu giãi toã, phía đuôi mắt của cả ba lưng chừng giọt sương ngập hạnh phúc. Miêu Miêu liền bị ôm mai phục không chút nhúc nhích, bất giác cũng khẽ cười hài lòng, đưa tay vuốt hai tấm lưng an ủi:" Xuất giá rồi cũng đừng quên ta, thời gian này hai người cứ hưởng thụ những gì đáng được có, thù hận tạm lánh sang một bên. Không ai sống mãi cứ vì oán hận, chút cảm xúc lẫn lộn mới tạo tư vị cuộc sống.."

Cả hai bồi hồi sụt sùi rưng rưng, lời của Miêu Miêu chí phải bọn họ càng chặng lòng nghĩ đến nếu không phải người bọn họ gặp là Miêu Miêu thì chẳng biết sẽ rẽ sang hướng nào, cả hai lùi ra xa, cúi quỳ người kính cẩn nói:" Đa tạ phu nhân, lòng này tâm này nguyện thế nào cũng một chân một tay theo người suốt chặng còn lại "

Miêu Miêu bắt lấy tay cười đáp:" Hảo hảo nhưng là các ngươi có con rồi sẽ ra sao a, đến lúc có ngôi gia rồi các ngươi hãy bảo trọng, chuyện của ta, ta tin Huyết Phong sẽ không thương tổn "

Hai người gật đầu đứng dậy, chủ thượng quả là có dũng khí giữ được phu nhân, ngay cả tình duyên hai người lại đang rất thuận lợi, tin rằng sẽ không xích mích, bọn họ rất an tâm khoản này. Đêm đó đã không biết chuyện trời trăng dưới đất gì được họ lôi ra đem ra hàn huyên đến sập tối, cả bầu khí dưỡng vẫn cứ lan truyền tiếng cười khanh khách của cả ba không dừng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.