Mặc dù ngày hôm đó Vũ Lâm đánh Vũ Lâm Ngọc cũng chỉ có 2 đòn, nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ làm nên trong phủ dậy sóng, bởi vì bọn nô tài trong phủ biết rằng, bây giờ đại tiểu thư đã không còn khác xưa nữa.
Hôm nay trong phủ đang rất nhộn nhịp, bọn nô tài đang chạy tới chạy lui dọn dẹp, người thì đi mua bánh mua kẹo, người thì đi mua chăn giường mới, bởi ở Vũ gia sắp có một vị khách từ phương xa tới.
Niên Niên liền hỏi Ngưng Nhi xem vị khách khiến cho Vũ Lâm phải kính 10 phần kia là ai, Ngưng Nhi liền cung kính đáp:
-Thưa tiểu thư, em cũng không biết vị khách bí ẩn đó là ai. Chẳng qua bọn nô tài trong phủ đồn rằng vị khách được ơn cứu mạng của lão gia, liền muốn đến đây nói lời cảm ơn, cũng như giúp đỡ lão gia.
-Cái gì? Cha của ta cũng có lúc tốt vậy sao?
-Em cũng không biết, nhưng nghe nói thân phận của vị khách này không hề tầm thường.
Phải rồi, Vũ Lâm đời nào lại ra tay nghĩa hiệp cứu vớt chúng sinh chứ, chẳng qua ông ta sắp có mưu đồ gì thôi. Nói thật vị khách phương xa này Niên Niên chẳng để tâm tới, nhưng nếu lợi dụng vị khách này chọc tức Vũ Lâm Ngọc cũng là một cách để xả street a.
-Ngưng Nhi, hôm nay ta cũng chả muốn ở trong phủ, hay ra kinh thành chơi một chuyến?
-Không được tiểu thư, em nghe nói lão gia muốn gả con gái cho vị khách kia, lỡ như may mắn thì...
-Em lại muốn bán ta đi nhanh như thế sao?
- Thưa không phải, chỉ là em mong tiểu thư nửa đời sau được hạnh phúc, ước nguyện của phu nhân cũng thành sự thật.
-Ta tự có tính toán riêng, mau mau đi thôi, ở lại trong phủ này ta cảm thấy ngột ngạt quá. Nhớ mang theo một ít tiền, có việc thì chúng ta cần dùng.
-Vâng thưa tiểu thư.
Dạo kinh thành một chuyến, Niên Niên cũng phải cám thán vài câu. Ở đây nam thanh nữ tú đầy rẫy thế kia, càng ngắm lại càng thích a. Di chuyển tầm mắt đến tiệm thuốc, mới chợt nghĩ ra cũng phải mua một ít nhân sâm cho Vũ Lâm, nếu không ông ta biết Niên Niên trốn đi chơi thế này thì sẽ viện lý do mà làm xấu mặt Niên Niên, nhưng thế không tốt không tốt a. Nghĩ như thế nên Niên Niên liền sai Ngưng Nhi đi mua cho mình, đợi một chút thì trời đổ cơn mưa lớn. Cho nên chuyến đi này đành dừng lại tại đây thôi.
Niên Niên cùng Ngưng Nhi đi về phủ, thì lại thấy được một màn rất kì lạ. Một tên ăn mày đang ngồi dưới đất, mặc cho trời có như thế nào thì hắn ta vẫn không chịu tìm chỗ trú mưa, Ngưng Nhi tò mò liền hỏi:
-Tiểu thư tiểu thư, tên ăn mày này thật quái gở, trời mưa lớn thế này mà cứ thích ngồi ở đó, hình như hắn ta có bệnh.
-Em đừng nói như vậy, nhanh nhanh đi đến cái sạp đằng kia, mua một chiếc ô về đây cho ta, nếu được mua thêm một cái bánh bao hấp nữa.
Ngưng Nhi nghe vậy liền làm theo. Bây giờ chỉ còn một mình Niên Niên ở đây cùng với tên ăn mày. Như bắt gặp được ánh mắt, tên ăn mày này liền ngước mặt lên nhìn Niên Niên. Cả hai nhìn chăm chú đối phương hồi lâu, Niên Niên liền cảm thấy đôi mắt phía sau bộ râu lỏm chỏm kia thật đẹp, dù thân phận hắn ta có bần hèn đến cỡ nào, nhưng đôi mắt ấy lại toát lên sự thanh tao, nhã nhặn.
Ngưng Nhi từ xa tiến lại, Niên Niên liền cầm chiếc ô mới mua và một túi bánh báo hấp đi đến chỗ tên ăn mày kia. Niên Niên mở ô ra rồi che cho tên ăn mày, đưa túi bánh bao hấp cho hắn và nói:
-Ngươi mau mau cầm dù này rồi đi tìm chỗ trú mưa đi, đừng có ngồi mãi ở dưới đất thế này kẻo bệnh.
Nói xong, tên ăn mày này vẫn không nhúc nhích, Ngưng Nhi liền phát hỏa:
-Tên ăn mày kia, tiểu thư ta có lòng tốt như thế mà ngươi không chịu nhận, như vậy là xem thường tiểu thư ta hay sao?
-Được rồi Ngưng Nhi.
-Nhưng tiểu thư...
Niên Niên liền quay sang nói với tên ăn ăn mày:
-Ngươi mau mau cầm lấy đi, xem như ta giúp ngươi lần này, nếu muốn đền ơn thì cứ đến phủ của thừa tướng Vũ Lâm. Giờ ta có việc phải đi trước, nếu có duyên thì cứ đến tìm ta.
Cuối cùng tên ăn mày kia cũng cầm lấy cái ô cùng túi bánh bao, Niên Niên như có cảm giác ánh mắt của hắn ta vừa lóe lên tia sáng. Nhưng dù thế nào thì cũng phải về phủ cho kịp, trời sắp gần tối, nếu không Vũ Lâm lại la rầy thì lại mệt. Niên Niên liền đi vội về nhà, trong cơn mưa tầm tã ấy, có một tên ăn mày đã phải lòng một thiếu nữ họ Vũ.