Một tên thuộc hạ dùng nước lạnh tạt vào mặt Hiểu Đồng làm cô hoảng hốt tỉnh dậy, hai tay hai chân bị trói chặt vào ghế không tài nào cử động được.- Chúng ta lại gặp nhau rồi.Một giọng nói trầm ấm nguy hiểm vang lên, là Kiều Trấn Vũ, hắn ta đúng là âm hồn bất tán.
Chết rồi, rơi vào tay hắn chỉ khổ sống không thành, chết cũng không xong.Hiểu Đồng cúi đầu xuống không dám nhìn anh ta, giọng nói run lẩy bẩy.- Anh...!nhận nhầm người rồi.Thuộc hạ th ân cận của anh - Hổ Mập đã canh cô nhiều ngày rồi, không thể nào nhầm được, đừng tưởng thay bộ đồ, đổi kiểu tóc là hắn không nhận ra.- Thiếu gia, giờ phải xử lý cô ta như thế nào? Chặt ngón tay, rạch mặt hay bầm thịt?Cô giật mình trước câu nói ác độc của hắn.- Nè xã hội có luật pháp nha, giết người phải đền mạng đó.Kiều Trấn Vũ liếc mắt nhìn cô, chết đến nơi còn dám lên mặt, để coi cô quật cường đến dường nào.- Yên tâm, tôi đâu nỡ giết cô.Anh hất cằm ra lệnh cho họ khiêng cô lên lầu.- A..
buông ra..
buông ra..
mấy người muốn làm gì..
Á..
cứu mạng..
bới người ta cứu mạng.Cả người Hiểu Đồng chống cự bất khuất, cô la hét um sùm điếc cả tai làm họ phải nhét khăn bịt miệng cô lại.
Họ mạnh bạo quăng cô lên giường của Kiều Trấn Vũ sau đó rời khỏi phòng.Cô vật vã nhả cái khăn ra, sợ hãi trước hành động của hắn.- Anh..
anh muốn làm gì?Cô dùng miệng tháo dây trói ra muốn chạy trốn, nhưng bọn họ đã khoá trái cửa, cô có đẩy cách nào cánh cửa gỗ đó cũng không lung lay, cô không ngừng vặn tay cửa để bẻ gãy nó.Kiều Trấn Vũ cởi vest đen ra, anh từ tốn bung hai cúc áo sơ mi trắng, lên đạn kéo nòng súng, chĩa vào cô.Anh và Tào Chấn Khang đúng là anh em ruột mà, sao cứ thích chĩa súng vào người khác như thế.- Tôi cho cô 3 tiếng.3..- Khoan khoan đã, rốt cuộc anh muốn sao? Anh muốn gì thì cứ hỏi đi, tôi rất hợp tác.- Cô và Tào Chấn Khang có quan hệ gì? Còn nữa, hôm đó cô trốn trong phòng tôi có mục đích gì?Hiểu Đồng đơ người ra không biết phải trả lời như thế nào, câu chuyện dài dòng quá, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.2..Đừng ép người quá đáng như thế, ít ra cũng phải cho cô thời gian để suy nghĩ cách trình bày chứ.- Ờ...!Ờ.....ờ...1..- Nè, anh...anh..
muốn hù ai chứ.
Cây súng đó vốn không có đạn.**Bùng…Kiều Trấn Vũ bóp cò bắn bể bình bông kế bên cô.
Mảnh vỡ văng tứ tung, tiếng súng lớn đến nỗi muốn thủng cả màng nhĩ.
Cô sợ hãi ôm tai lại, co rúm người khụy xuống đất.- Tôi nói tôi nói.Anh quăng cây súng xuống giường, xắn tay áo lên, ngồi vào ghế đợi cô trình bày.Hiểu Đồng thừa cơ chạy lại lấy cây súng chĩa vào anh bóp cò hai ba phát nhưng không có đạn.
Thì ra anh đang giăng bẫy để thử lòng cô, lần này cô tiêu đời rồi.Kiều Trấn Vũ nhếch môi cười khinh, anh lao tới đè cô xuống giường, bàn tay thô ráp của anh khóa chặt hai tay cô còng qua gối.
Tay kia bóp mạnh gương mặt đáng thương của cô đến nổi sưng tấy.- Cô đúng là người phụ nữ nguy hiểm, không thể giữ cô trên đời được.
Tôi đã cho cô 3 cơ hội rồi, đừng trách tôi tàn nhẫn.Kiều Trấn Vũ rút ra cây dao sắc nhọn dưới giường, kề mạnh vào cổ Hiểu Đồng đến tẩm ra vết máu.- Tôi nói, tôi nói.
Thực ra...!tôi là người đến từ tương lai.Cô chẳng biết giải thích làm sao cho anh hiểu, thôi thì biết gì nói đó, nhỡ chọc giận anh chết còn thảm hơn.- Tôi là người đến từ năm 2020, vì một sự cố nào đó tôi đã xuyên không đến đây.
Nếu anh không tin thì anh có thể hỏi tôi câu hỏi, cái gì tôi cũng biết hết.Kiều Trấn Vũ buông lỏng cây dao ra.- Sau khi đại soái Viên Thế Khải chết thì ai đã kế vị?- Ờ… Tôi không giỏi lịch sử lắm, anh hỏi câu khác đi.Dễ dễ thôi anh ơi, tôi là một đứa suốt ngày ngủ gục trong lớp, học hành lại kém, anh hỏi như vậy là chết tôi rồi.- Mẹ tôi tên gì?- Hả?..
ờ…Cô nhăn mặt vắt óc suy nghĩ, nhiều tên như vậy nhất thời nghĩ không ra.Kiều Trấn Vũ tức giận dùng dao đâm xuyên cái gối cô đang nằm, một tiếng xẹt lớn xuyên qua màng nhĩ, cô sợ đứng hình tưởng đâu anh ta đã cưa đứt đôi tai mình.- Sức nhẫn nại của tôi có giới hạn, giỡn với cô nãy giờ là đủ lắm rồi.
Không ngờ hắn ta quan trọng đến mức cô thà hy sinh mạng sống cũng không muốn tiết lộ.Hiểu Đồng điên cuồng lắc đầu giải thích với anh.- Anh tin tôi đi, tôi không hề quen biết Tào Chấn Khang.
Phải nói sao anh mới tin tôi.Dùng đủ mọi cách từ súng đến dao cô cũng không sợ, đúng là một tiện tỳ quật cường.
Anh bắt cô phải mở miệng nói ra toàn bộ sự thật.Kiều Trấn Vũ quăng cây dao xuống đất, áp môi cắn mạnh vào môi cô.
Sức anh thô bạo ghì chặt toàn thân khiến cô không thể phản kháng.
Hai tay bị còng ngược lên trên, eo và chân bị anh kiềm lại nặng không thể cử động.Lưỡi anh điêu luyện khoá chặt lưỡi cô không ngừng m*t hút đến tê tái, nụ hôn ngày càng dồn dập và mạnh bạo.
Tiếng rên rạo rực vang khắp cả phòng, ai nghe thấy cũng phải đỏ mặt.ưm..
a...!ưm..Anh ta hôn đến c**ng cứng không thể dừng lại, anh luồn tay ra sau kéo dây đầm cô xuống.
Bàn tay hư hỏng luồn vào trong lớp áo, sờ s0ạng lung tung.
Cô càng chống cự thì anh ta càng hưng phấn.Hành động của anh ta làm cô run sợ đến phát khóc, từng giọt nước mắt nóng ran rơi xuống làn má, chạm vào mặt anh.
Vẻ mặt ngây thơ đáng yêu của cô làm anh ta cảm thấy tội lỗi, như mới vấy bẩn một thiên thần.
Lúc đầu anh chỉ định dọa cô một tí thôi nào ngờ bị k1ch thích đến mức không thể kiểm soát.
Thấy cô khóc đáng thương như vậy anh ta buộc phải dừng lại.- Mất hứng.Hiểu Đồng không ngừng lau nước mắt và bờ môi ướt sũng của mình.
Không ngờ cô lại bị kẻ tồi này cướp mất nụ hôn đầu của mình, anh thô lỗ hôn đến cô chảy máu ở góc môi.**Cốc...cốc..cốc- Thiếu gia, Tào thống đốc đến tìm anh.Cô lao thẳng ra cửa muốn cầu cứu Tào Chấn Khang, liền bị anh ta bắt lại.
Anh dùng tay bóp chặt má cô, gằn giọng cảnh cáo.- Cô mở miệng tôi sẽ giết cô ngay lập tức.Anh cài nút áo ngay ngắn sau đó khoác áo vest đi xuống lầu.
Tào Chấn Khang không nói nhiều lời, một là giao người, hai là hắn vào lục xét.Kiều Trấn Vũ chậm rãi bước xuống bậc thang nhường đường cho hắn.- Cứ lục thoải mái.Tào Chấn Khang dẫn theo thuộc hạ đi thẳng lên lầu tìm Phương Hiểu Đồng.Kiều Trấn Vũ nhìn hắn cười đắc ý, dùng giọng điệu bình thản để nói lời khiêu khích.- À ta quên nhắc nhở ngươi, trên đó đều là những cơ mật vận chuyển do Nam Kinh Thống Đốc giao ta xử lý.
Nếu tin tức này lan truyền đến tai bọn gián điệp, làm hỏng cuộc hành động này, thì tất cả sẽ là lỗi của ngươi.Nam Kinh cai giữ binh quyền lớn hơn Thượng Hải, hắn không biết thật hư ra sao, cũng không dám mạo hiểm xông lên.
Nếu bị xử tội thì sẽ làm mất mặt Tào Gia, hắn cũng phải cúi đầu trước Kiều Trấn Vũ.- Ngươi dám hù doạ ta.- Thương nhân kinh doanh như ta nào dám hù dọa Tào Thống Đốc, ta chỉ thân thiện nhắc nhở ngươi thôi.
Ngươi cứ lên mà lục xét thoải mái.Chẳng hề có cơ mật gì cả, chỉ đơn thuần là một trò đánh tâm lý thôi.
Người nào trụ được lâu thì sẽ là kẻ thắng cuộc.
Một khúc gỗ nghiêm túc như hắn ta thì làm sao đấu lại Kiều Trấn Vũ.Tào Chấn Khang không thể vì một nữ nhân lạ lẫm mà đánh đổi cả cơ nghiệp.
Hắn ta nén cơn giận vào bụng rồi rút quân khỏi Kiều Phủ, hắn nhất định sẽ tìm cách khác để cứu cô..