“Ừ hửm... đúng vậy, chính là camera. Cô có chỗ nào không hài lòng trong việc tìm người đã hại cô thông qua camera sao, thưa Đỗ tiểu thư?” Bạch Nhật Hy nhìn Đỗ Minh Nguyệt nở nụ cười tươi đến mức khiến cho cô ta có chút sởn gai óc.
“Không... không có!” Đỗ Minh Nguyệt khi này có chút hoang mang trả lời.
Mọi người có mặt trong phòng khi này, ai nấy đều thấy được những biểu hiện lạ của Đỗ Minh Nguyệt, nhưng cũng chẳng ai lên tiếng mà chỉ chăm chút nhìn những thao tác nhanh nhẹn của Uyển Dư.
Uyển Dư lấy từ trong người ra một cái điều khiển, nhấn nút đỏ khởi động thì tivi luôn được ẩn sau bức tường khi này bắt đầu xuất hiện. Tivi được khởi động liền mở màn hình với nhiều hình ảnh sống động, Uyển Dư ngồi xuống phía trước màn hình tivi kéo ra từ đâu một bàn phím ảo ba chiều, cô ngồi đánh đánh điều chỉnh gì đó trên bàn phím thì rất nhanh trên màn hình lớn hiện ra nhiều khung ảnh nhỏ được ghi lại bởi những camera quan sát.
“Uyển Dư, hãy tìm những khung ghi hình có sự xuất hiện của Đỗ tiểu thư. Không được bỏ sót bất cứ khung ghi hình nào!” Bạch Nhật Hy nghiêm giọng.
“Vâng!”
Nghe theo lời Bạch Nhật Hy, Uyển Dư tỉ mỉ tìm kiếm và phát chiếu những khung ghi hình có sự xuất hiện của Đỗ Minh Nguyệt rồi phóng to lên màn hình lớn cho tất cả mọi người cùng xem. Hình ảnh bắt đầu hiện lên, là lúc Đỗ Minh Nguyệt với vẻ thần bí đứng sát hai người nam nhân thì thầm to nhỏ điều gì đó.
“Uyển Dư, mở âm thanh cho tất cả mọi người cùng nghe nào!” Bạch Nhật Hy chợt nhoẻn miệng cười hưng phấn nhìn màn hình rồi nhìn sang lũ nam nữ chủ.
Âm thanh vốn dĩ được tắt trong đoạn ghi hình được mở, những âm thanh ồn ào từ xung quanh, lẫn những câu đối thoại của Đỗ Minh Nguyệt và hai người nam nhân đều được phát lên một cách rõ ràng.
“Khi thấy cô ta uống hết ly rượu thì các người cứ theo kế hoạch mà làm.” Giọng nói quen thuộc của Đỗ Minh Nguyệt vang lên, nhưng khi này đã không còn sự ngây thơ trong sáng thường ngày khi cô ta dùng để đối diện với nam chủ nữa, mà chỉ còn lại sự cay nghiệt và ngoan độc.
Tiếp tục chuyển cảnh, Đỗ Minh Nguyệt đứng bên bàn rượu, cô đưa mắt nhìn xung quanh khắp đại sảnh rồi dừng lại ở một hướng, sau đó liền xoay lưng vào bàn rượu lấy ra hai ly rượu vang đỏ. Đỗ Minh Nguyệt khi này dáo dác nhìn xung quanh đề phòng người khác nhìn thấy thì nhanh tay lấy từ ví ra một viên thuốc con nhộng.
Tách hai đầu viên thuốc ra thì liền có một lượng bột trắng rơi xuống hết thảy 1 trong 2 ly rượu. Đỗ Minh Nguyệt ghi nhớ vị trí ly rượu đã được bỏ thuốc rồi quay sang tìm kiếm gì đó, đến khi đã xác định được thì cô mới quay trở lại cầm hai ly rượu rời đi. Nhưng Đỗ Minh Nguyệt không hề hay biết rằng, trong lúc cô quay đi lập tức có một nhân viên không thể nào nhìn rõ được mặt đã bước đến nhanh tay tráo đổi vị trí hai ly rượu rồi rời đi.
Chiếu đến đây, cả căn phòng nghỉ ngơi yên tĩnh đến mức quỷ dị, Nhiếp Hạo Nhiên cùng Tần Minh xem những gì diễn ra trên màn hình rồi lại quay sang nhìn Đỗ Minh Nguyệt với ánh mắt không thể tin. Còn những nam chủ khác nhìn chăm chăm màn hình như không thể nào tin vào chính đôi mắt của chính mình.
Chiếu đến đó thì lại tiếp tục chuyển đến cảnh Đỗ Minh Nguyệt xiêu xiêu vẹo vẹo rời đi, rồi lại tiếp tục chiếu đến cảnh Đỗ Minh Nguyệt cởi hết quần áo nhào đến ôm lấy một tên nam nhân lạ mặt mà hôn. Và rất nhang hai người liền xảy ra những chuyện mà bọn họ đã chứng kiến. Tiếp tục xem những cảnh nhạy cảm kia thì sáu nam chủ mặt càng lúc càng đen. Đỗ Minh Nguyệt khi này gần như trở nên điên cuồng mà hét lên rồi lại giải thích rồi lại tiếp tục la hét với Bạch Nhật Hy.
“TẮT! TẮT NGAY CHO TÔI! Không phải như vậy đâu! Mọi người đừng hiểu lầm. Mọi chuyện không phải như thế đâu! Chắc chắn là Bạch Nhật Hy cô ta đã giở trò để chia cắt chúng ta. Đúng vậy, chính cô ta ghen tỵ với em nên cô ta mới bày ra những thứ này để hại em. Mấy anh đừng để cho con khốn Bạch Nhật Hy lừa. BẠCH NHẬT HY, TẠI SAO LÚC NÀO MÀY CŨNG NHẮM VÀO TAO!!!”
“Tại sao ư? Tại vì cô khiến tôi ngứa mắt!” Bạch Nhật Hy đi đến cạnh Đỗ Minh Nguyệt một tay bốp chặt cằm của cô ta, nâng mặt cô ta lên nhìn thẳng vào mắt của chính mình rồi cô nhẹ nhàng cong môi cười nói:“Tôi cũng chẳng rãnh rỗi mà nhắm vào cô đâu, chẳng qua... cô chọc nhầm ổ kiến lửa rồi cô bé à! Yên tâm đi, nhiêu đây vẫn chưa là gì đâu, tôi đã nói là sẽ cho cô biết thế nào là độc ác thì cô cứ từ từ mà chờ để tận hưởng đi! Đến lúc đó cô sẽ biết hai từ ‘độc ác’ chính là được định nghĩa như thế nào!”
Bạch Nhật Hy tay tóm chặt lấy cằm của Đỗ Minh Nguyệt khiến cho cô ta đau đớn mặt mày méo mó, cô khòm sát người gần bên tai Đỗ Minh Nguyệt nhỏ giọng thì thầm rồi mạnh tay đẩy cằm cô ta ra khỏi tay mình.
“Đấy! Đỗ Minh Nguyệt, đóa hoa sen trắng tinh khiết của các người đó! Các người cứ từ từ mà yêu thương, chăm sóc cô ta. Và tốt nhất, các người đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nhất là anh, Nam Cung Diệp.” Nói rồi, Bạch Nhật Hy liền không chút lưu luyến quay lưng rời đi cùng Chu Nhất và Chu Dạ để lại sáu nam chủ cùng Đỗ Minh Nguyệt ở lại trong phòng, còn Uyển Dư và hai tên nam nhân lạ mặt đã biến đi đâu mất từ lúc nào.