Tâm trạng xuống duốc không phanh, ý nghĩ bi thương không ngừng lại được.
Khuynh Diễm đi bộ giữa dòng người nhưng cảm giác như lang thang cô độc giữa dòng đời trôi ngược này.
không khí quanh cô lạnh như kết thành thực thể vì cô độc và bi thương nén thành, cô làm ngơ với tất cả.
nước mắt lăn dài trên mi, thật ra ngộ nhận cũng không phải những gì cô muốn.....
nhưng sự thật khó lòng thay đổi, một cô gái tuy không có được tình thương của ba mẹ nhưng vẫn được quan tâm từ bạn bè dù chỉ là giả tạo....
.....có lúc cô cảm thấy, thật ra lạnh nhạt thờ ơ với tất cả thật tốt, không có được sẽ không sợ mất đi...
nhẹ lau đi giọt lệ trên mi, cô dạo bước đến công viên bên dưới đừng cao tốc.