Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 86: 86: Độc Nữ 7




Edit: KimChung Ly Sương đứng ở bên cạnh lồng sắt, trên mặt hiện lên vẻ dịu dàng vặn vẹo, nàng ta nói: “Ngươi biết vì sao mỗi tháng ngươi đều đau đớn như vậy không, là bởi vì thời điểm ta mang thai ngươi, bị tiện nhân Thôi Lãnh Hương kia hạ độc.

”“Mỗi tháng mẫu thân đều phải truyền nội lực cho ngươi, nàng ta vì muốn kết hôn với phụ thân ngươi, hạ độc ta, đáng giận là phụ thân ngươi nghe theo lời nàng ta, thành thân với nàng ta, vứt bỏ hai mẫu tử chúng ta, phụ thân ngươi vì nàng ta mà vứt bỏ chúng ta.

”“Phụ thân ngươi chính là loại nam nhân bạc tình bạc nghĩa, nam nhân bạc tình bạc nghĩa đều đáng chết.

”“Sau này lớn lên, ngươi phải tìm bọn họ báo thù, nữ nhi của ta chịu nhiều thống khổ như vậy, cũng nên cho bọn họ nếm thử, đặc biệt là Thôi Lãnh Hương, nỗi thống khổ chúng ta phải chịu đều là do nàng ta, bởi vì nàng ta, bởi vì Thôi Lãnh Hương.

”Nam Chi mê mang quay đầu nhìn nàng ta, nàng ta đang nói cái gì vậy?!Hạ độc cái gì?Không phải là chính ngươi hạ độc sao?Còn đổ oan cho người ta, ngươi thật xấu!Không chiếm được liền mắng người!Không chiếm được liền vu khống người!Ngươi nói nhiều như vậy, ta căn bản không thèm nhớ!Nam Chi: Bật chế độ si ngốc.

Tiểu bảo bối không muốn nghe, phải che lỗ tai nhỏ lại.

Chung Ly Sương nói lâu như vậy, thấy đứa trẻ trong lồng sắt không có chút phản ứng gì, nàng ta quát: “Ngươi có nghe thấy ta nói gì không?”Nam Chi đáp cho có lệ: “Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi.

”Chung Ly Sương nhìn cô, “Ngươi phải nói gì?” Báo thù, báo thù!Nam Chi nghi hoặc, phải nói cái gì?Nam Chi động não, hiểu ra, mỗi câu nàng ta nói đều dính liền với phụ mẫu của Phi Yên tỷ tỷ, cô mở miệng nói: “Mẫu thân, người không có đối tượng, thật là đáng thương.

”Chung Ly Sương:??Cái gì?Không có đối tượng, đáng thương?Không phải nói như thế, phải là báo thù, báo thù!Nam Chi xem xét sắc mặt của nàng ta, “Mẫu thân, sắc mặt của người thật khó coi, giống như bị người ta nôn vào vậy.

”Chung Ly Sương:……Hệ thống: “…… Ngươi đừng chọc tức nàng ta, vốn tính nàng ta đã nóng nảy, sẽ gi3t chết ngươi.

”Nam Chi lập tức bưng kín miệng, ta không nói, không nói.


Chung Ly Sương hít một hơi thật sâu, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh lẽo, “Ngươi nên nói thế nào?”“Báo thù, báo thù, phải báo thù.

” Nam Chi có lệ nói.

“Đúng vậy, chính là báo thù, tìm ai báo thù?” Chung Ly Sương lại hỏi.

“Tìm, tìm… Ta không nhớ rõ.

” Nam Chi thật mơ hồ.

Chung Ly Sương khoái chí cười, “Tìm Thôi Lãnh Hương, tìm Phương Hành.

”Nam Chi lặp lại: “Thôi Lãnh Hương, Phương Hành.

”Chung Ly Sương còn hỏi: “Bọn họ là ai?”Nam Chi: “Bọn họ là kẻ thù.

”Không phải, mới không phải!Bọn họ mới không phải kẻ thù, là phụ mẫu cô.

Hôm nay Chung Ly Sương thực vừa lòng, nhìn đứa trẻ đang ủ rũ, từ bi mà vươn tay, vuốt ve mặt Nam Chi, Nam Chi theo bản năng co rúm lại, Chung Ly Sương cảm nhận được phản ứng của đứa trẻ, ngón tay hơi cong lên, trực tiếp nắm lấy đầu đứa trẻ.

Chỉ cần nàng ta hơi dùng sức, cái đầu nhỏ này sẽ bại liệt, con của Phương Hành cùng Thôi Lãnh Hương sẽ chết trong tay nàng ta.

Không khí có chút trầm ngưng, Đỗ Đan Liên bưng chén tiến vào, phá vỡ bầu không khí trong phòng, Đỗ Đan Liên nhìn thấy cung chủ đang nắm đầu đứa trẻ, hơi cúi đầu xuống, làm như không nhìn thấy.

“Hôm nay không cần cho nó ăn.

” Chung Ly Sương thu tay về, nói với Đỗ Đan Liên.

Nam Chi mở to hai mắt nhìn, không cho ăn.

Ở trong lồng sắt còn không được cho ăn, còn ai có thể đoái hoài đến cô nữa?Đỗ Đan Liên gật đầu: “Được.

”Chung Ly Sương nhìn Nam Chi: “Lời ta nói, nhất định phải ghi nhớ ở trong lòng, không nhớ được, cũng đừng ăn cơm.

”Nói xong liền phất tay áo rời đi, cách chiếc lồng sắt, Nam Chi nhìn bóng dáng phiêu dật kia, tràn đầy hâm mộ.

Khi nào cô mới có thể rời khỏi lồng sắt, có thể bay lên.

Đỗ Đan Liên nhìn ánh mắt khao khát của đứa trẻ, lên tiếng nói: “Sao ngươi lại chọc cung chủ tức giận?”Nam Chi ủy khuất: “Ta không có.

”Đã làm theo lời nàng ta nói, sao nàng ta còn không hài lòng chứ, còn không cho ăn cơm, đúng là muốn gây sự vô cớ!“Dì Liên, ta đói.

” Nam Chi nhìn chằm chằm vào chén thức ăn.

Đỗ Đan Liên bị ánh mắt như vậy nhìn, rất muốn cho cô, nhưng Chung Ly Sương nói không thể cho, chính là không thể cho.

Nam Chi trơ mắt nhìn dì Liên bưng chén đi rồi, cô khịt mũi hít mùi thơm của thức ăn trong không khí, cô thề thốt với hệ thống: “Ca ca, ta muốn ra ngoài, muốn ăn cái gì thì ăn, muốn ngủ chỗ nào thì ngủ.

”Hệ thống:……Đúng là suy nghĩ tốt đẹp!Nam Chi bắt lấy song sắt của lồng sắt, dùng sức kéo mạnh, lồng sắt không chút sứt mẻ, tức khắc ủ rũ, “Như thế này bao giờ mới có thể ra ngoài, ca ca có cách gì không?”Hệ thống: “Ngươi ra ngoài rồi cũng vô ích, còn không phải sẽ bị người ta bắt lại, ném vào lồng sắt.

”Nam Chi thở dài: “Chẳng lẽ ta phải lớn lên trong lồng sắt sao?”Trong cốt truyện, Phi Yên tỷ tỷ sống trong lồng sắt mười mấy năm, mới bị người dì xấu xa kia mang đi báo thù.

Phải nghĩ cách, phải nghĩ cách!Nhưng Nam Chi thật không thể nghĩ ra được cách nào, trừ việc nghiêm túc xem video giáo dục trẻ em, cũng không làm được gì, đói bụng mà đi ngủ, ngực muốn dán vào lưng, bụng đói đến phát đau.

Nam Chi quả thật là mở rộng tầm mắt, hóa ra trong thiên hạ còn có người xấu xa đến thế!May mà phụ thân Phi Yên tỷ tỷ không kết hôn với nàng ta, bằng không ngày nào cũng phải đói bụng, quá đáng thương.

Cấm thực qua một ngày, Đỗ Đan Liên vội vàng bưng đồ ăn tới đút cho đứa trẻ, vừa mở cửa ra, liền thấy đứa trẻ ủ rũ nằm đó, thời điểm nhìn thấy nàng, hai mắt sáng lên.

“Dì Liên, dì Liên…” Nam Chi hô lên, Đỗ Đan Liên không nói hai lời, múc một thìa đưa vào lồng sắt, Nam Chi vội vào ngậm lấy cái thìa, ăn đồ ăn mềm, thực nhanh nuốt xuống bụng, lại nhìn dì Liên.

Đỗ Đan Liên chậm rãi đút, nhìn thấy bộ dạng sốt ruột của đứa trẻ, không nhịn được nói: “Ăn từ từ thôi, sẽ đau bụng đấy.

”“Được, nghe lời dì Liên.

” Nam Chi ngoan ngoãn gật đầu, sợ dì Liên không cho cô ăn nữa.


Đỗ Đan Liên nghẹn lại, có chút không còn lời nào để nói.

Thời điểm đang ăn cơm, Chung Ly Sương lại bay vào phòng, Nam Chi nhìn thấy nàng ta, biến sắc, hận không thể cầm lấy chén cơm, tự mình ăn, nhanh chóng ăn vào bụng.

Sao lại tới rồi?Trong trí óc non nớt của Nam Chi, lần đầu tiên thấy một người phiền tới vậy.

“Cung chủ.

” Trong lòng Đỗ Đan Liên cũng giật thót, sao cung chủ lại tới, chẳng lẽ còn không được ăn cơm?Chung Ly Sương nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trong lồng sắt, đôi mắt đỏ ngầu, biểu cảm hốt hoảng, nàng ta nói với Nam Chi: “Ngươi biết không, phụ thân ngươi cùng tiện nhân kia lại có con rồi, lại mang thai.

”Bộ dạng ân ân ái ái kia, đâm vào ngực Chung Ly Sương đến phát đau, như bị thứ gì đó gắt gao quấn lấy trái tim, vừa đau đớn vừa hốt hoảng, mỗi một nhịp đập, gai nhọn lại c ắm vào tim, cứ như vậy, không được bình yên, đau không chịu nổi.

Nam Chi nhìn chằm chằm vào cái chén trong tay dì Liên, căn bản không thèm để ý đến Chung Ly Sương, tâm trí đều bị đồ ăn hấp dẫn, hoàn toàn không nghe thấy lời Chung Ly Sương nói.

Trẻ con tựa hồ có thể không nghe thấy lời người lớn nói, mặc kệ ngươi có ở bên cạnh lải nhải, đứa trẻ chính là nghe không vào, khiến người lớn gấp đến độ muốn dậm chân.

Có nói đến lần thứ một trăm vẫn mắt điếc tai ngơ, không thay đổi được, dạy mãi không sửa.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.