Xuyên Nhanh Bách Biến Nam Thần Nhẹ Điểm Liêu

Chương 73: 73: Nhiếp Chính Vương Đừng Mà! 16




Khóe miệng hệ thống quân nhếch lên cười trộm, cảm thấy thế giới này thật thú vị.

Sau này cậu sẽ chọn loại hình nhiệm vụ giống như thế này nhiều một chút.

【 Thấy ký chủ nữ giả nam trang hăng hái như vậy làm bổn hệ thống quân nhất thời quên nói nhiệm vụ! 】
Kim Đản Đản: Cảm giác hệ thống quân này thật không đáng tin cậy mà! Thậm chí mấy cái rút thăm trúng thưởng cũng đều kỳ quái.

Cảm nhận được ký chủ khinh thường mình, khuôn mặt nhỏ của hệ thống quân hiện lên vẻ tức giận, không vui vẻ lắm.

【 Ký chủ, nhiệm vụ của cô là bảo vệ giang sơn Hoa thị! 】
Kim Đản Đản gật đầu: “Biết rồi!”
Hệ thống quân hóa thành một vệt sáng trắng rồi biến mất.

Bởi vì bị ký chủ khinh thường nên hệ thống quân quyết định không nhắc nhở cô.


Kim Đản Đản suy tư: Giữ cho giang sơn Hoa thị không bị đổi chủ, bây giờ toàn bộ Hoa Vân quốc… người sẽ tạo phản và có thực lực nhất chính là Đế Bắc Minh.

Nếu khống chế hắn rồi thì giang sơn Hoa thị này sẽ không còn nguy hiểm nữa.

Lấy địa vị bây giờ của Hoa thị, chỉ cần Đế Bắc Minh không làm phản thì Hoa thị đứng sừng sững một trăm năm ở trong ba nước không ngã là không thành vấn đề!
Hôm nay đôi mắt nàng sưng đỏ nên xin nghỉ không vào triều sớm một ngày lần nữa.

Nhưng lại nhận được ý chỉ của hoàng huynh nói hôm nay đại hoàng huynh sẽ hồi triều.

Đại hoàng huynh Hoa Như Lâm là con của hoàng thái hậu, lúc hắn ta mười tuổi đã thể hiện ra đạo trị quốc, tài hoa của hắn ta truyền khắp ba nước.

Khi đó nước Hoa Vân cũng còn chưa mạnh lắm, nước láng giềng là Phong Nguyệt và hậu cung nội ứng ngoại hợp mang hắn ta qua đó làm con tin.

Năm đó hắn ta chỉ mới mười hai tuổi.

Bây giờ đã hết kỳ hạn mười năm, hôm nay đại hoàng huynh sẽ trở về.

Hắn ta đã từng là người tài hoa hơn người, không biết bây giờ sẽ như thế nào?
Thân phận hiện giờ của Kim Đản Đản là vương gia, nàng cần phải tham gia tiệc đón gió tẩy trần cho đại hoàng huynh vì thế nàng bảo Thu Tuyết lấy trứng gà giúp nàng lăn mắt tiêu sưng.

Không biết vì sao nàng không có cảm giác vui sướng khi sắp gặp lại người thân, ngược lại trong lòng nàng lại có chút bất an.

Buổi chiều, trời không quá nóng.


Đoàn người chờ ở ngoài hoàng cung, ở phía xa có một đoàn người ngựa đi tới.

Hoàng Thượng Hoa Nhược Uyên đã ở đây chờ từ sớm, điều này làm cho Kim Đản Đản cảm thấy có chút kỳ quái, cho dù là nhiều năm không gặp huynh trưởng thì hoàng huynh cũng không cần đến mức như vậy chứ!
Đoàn người ngựa đến gần thì thấy đoàn người có khoảng chục người.

Người đầu tiên bên trong xe ngựa bước xuống là một nam tử ôn hòa lễ độ mặc áo lam, khóe miệng hắn ta mang theo ý cười nhẹ nhàng, như tắm gió xuân.

Hắn ta không có tự ti hoặc bất mãn của việc làm con tin, cũng không có gây cảm giác hoàng tử cao ngạo.

Trong mắt hắn ta là sự mong chờ và kỳ vọng đối với quốc gia này.

Hoa Như Lâm đánh giá những người nghênh đón, hơi hành lễ với Hoa Nhược Uyên: “Tham kiến Hoàng Thượng!”
Hoa Nhược Uyên lập tức giơ tay lên bảo: “Miễn lễ, hoàng huynh không cần đa lễ như vậy.” Trong mắt hắn có chút áy náy nho nhỏ.

Nếu không phải biến cố kia thì ngôi vị hoàng đế này vốn nên là của hoàng huynh Hoa Như Lâm mới đúng.

Ánh mắt Hoa Như Lâm liếc về phía Kim Đản Đản đang mặc hồng y, hắn ta nhìn thấy ngây ngẩn cả người.


Nàng đứng ở nơi đó giống như một bức tranh đẹp đẽ, còn nàng giống như là yêu tinh đi ra từ trong bức tranh, nhan sắc tuyệt mỹ có chút không thật.

Nói nàng là nam tử không bằng nói nàng là một nữ tử thì đúng hơn.

Hoa Như Lâm như có như không đánh giá Kim Đản Đản, dựa vào việc nhìn quen đủ loại mỹ nhân ở nước Phong Nguyệt thì hắn ta có thể đoán người trước mắt chính là nữ giả nam trang.

Hắn ta lắc lắc cây quạt trong tay, đôi mắt cười như không cười nhìn Kim Đản Đản: Có ý tứ, không thể tưởng được nước Hoa Vân này lại còn có chuyện thú vị như vậy, so với thân thế của hắn còn làm người ta kinh ngạc hơn.

Cây quạt trong tay hắn chỉ vào Kim Đản Đản hỏi: “Vị này chính là?”
Tuy rằng ánh mắt Hoa Như Lâm dịu dàng nhưng mà bị hắn nhìn như vậy khiến Kim Đản Đản cảm thấy rất không thoải mái, ngay cả nàng cũng không thể nói được cảm giác xa lánh này là làm sao.

Tuy rằng vị đại hoàng huynh này giống hoàng thái hậu mẫu thân của hắn nhiều hơn, nhưng huyết mạch của nàng và hắn ta rõ ràng là người một nhà!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.