Editer: Yên La
Ngụy Mặc Sinh ngủ tới nửa đêm thì bừng tỉnh, đột nhiên ngồi dậy dọa Du Đường ngồi cạnh giường nhảy dựng.
Du Đường mở hí đôi mắt còn say hơi ke, hỏi: "Sao vậy?"
Trong mắt Ngụy Mặc Sinh toàn là tơ máu, gương mặt bầm tím, biểu tình nôn nóng hỏi Du Đường: "Bây giờ mấy giờ?!"
"11 giờ đêm." Du Đường còn ngốc.
"Làm sao vậy?"
Ngụy Mặc Sinh không để ý tới anh, mang giày nhảy xuống giường, lại vì thương thế quá nặng làm suýt chút nữa quỳ rạp xuống đất.
Du Đường đỡ lấy hắn: "Chú mày gấp cái gì?"
"Tôi phải về nhà, mẹ tôi còn đang ở nhà chờ tôi."
Du Đường nghe thấy hắn nhắc tới mẹ, lập tức hiểu ra.
Tư liệu hệ thống cho anh nói rằng, cha dượng Ngụy Mặc Sinh cơ hồ mỗi ngày đều đánh đập mẹ hắn kể cả khi bà đang bệnh nằm giường, lúc Ngụy Mặc Sinh có mặt mới có thể che chở cho mẹ mình.
Cho nên Ngụy Mặc Sinh không dám ở ngủ ở bên ngoài.
"Chậc" - một tiếng, Du Đường đuổi theo Ngụy Mặc Sinh ra ngoài, nắm lấy cánh tay thiếu niên, túm người đi về phía chỗ đỗ xe.
Lấy mũ bảo hiểm từ xe đưa cho hắn: "Đội đi, anh đưa chú mày về."
Ngụy Mặc Sinh không hiểu cách đón nhận hảo ý từ người khác, hắn cũng chỉ mới gặp Du Đường trên sàn đấu có một lần.
Cho nên sắc mặt hắn hơi cứng, ôm trong mũ bảo hiểm vào lòng không biết làm sao.
"Tôi không cần anh đưa."
Du Đường liếc hắn một cái: "Giờ này chú mày ngồi giao thông công cộng không được, bắt xe về nhà đến nhà cũng phải mười tệ trở lên, chú mày chịu bỏ không?"
"..."
Sàn đấu cách nhà hắn hơn mười km, lúc hắn tới chỉ ngồi giao thông công cộng có hơn hai mươi phút, vốn định kết thúc trận đầu thì ngồi giao thông công cộng về nhà, không ngờ hôn mê lâu như vậy.
Lời của Du Đường chọc trúng tử huyệt của hắn.
Tiền, là thứ hắn thiếu nhất.
Hắn phải giúp mẹ khám bệnh, hắn muốn dọn ra xóm nghèo, hắn muốn sống cuộc sống của người bình thường.
Cho nên, hắn không nên vì e ngại mà từ chối ý tốt của người này.
Du Đường không biết mấy suy nghĩ quanh co trong lòng hắn, thấy thiếu niên không nhúc nhích, anh tự mình lấy mũ bảo hiểm, ụp thẳng lên đầu Ngụy Mặc Sinh, gài quai nón, khởi động xe, nhấc đôi chân dài ngồi lên: "Chú mày không sốt ruột hả? Nếu sốt ruột thì mau lên xe, đừng để anh mày phải chờ."
Ngay sau đó, yên sau xe máy trầm xuống, Ngụy Mặc Sinh rốt cuộc ngồi lên, tay vịn hay sườn xe máy, âm thanh nặng nề từ mũ bảo hiểm truyền ra.
"Cảm ơn."
Theo lời cảm ơn hắn nói ra, âm thanh hệ thống nhắc nhở vang lên.
【Đinh —— Độ hảo cảm của Ngụy Mặc Sinh +2, hiện tại độ hảo cảm là 2.
Mời ký chủ tiếp tục cố gắng!】
Du Đường ngẩn ra, chợt cong nhẹ khóe môi, xe máy tăng tốc rời khỏi sàn đấu, hướng về chỗ ở của Ngụy Mặc Sinh chạy tới.
Xem ra, độ hảo cảm của vai ác hảo cảm độ cũng không khó kiếm như anh nghĩ.
...
Xe máy chở hai người chạy giữa nội thành xa hoa trụy lạc.
Bánh xe cao lớn lăn qua con đường êm đềm trải nhựa, lại nhiễm dính bùn đất trong hố, cuối cùng dừng trước dãy nhà cũ nát mọc đầy rêu xanh.
Tiếng động cơ ồn ào dọa mấy con chó lục lọi đồ ăn bên thùng rác.
Ngụy Mặc Sinh mím môi, xuống xe xong lặng lẽ che đi bức tường viết dòng chữ "Cấm đái" được viết bằng sơn đỏ.
Cởi mũ bảo hiểm xuống trả cho Du Đường, nói cảm ơn xong hắn định xoay người rời đi ngay.
Không ngờ bị Du Đường níu chặt.
Ngụy Mặc Sinh quay đầu, nương ánh đèn đường mờ nhạt, nhìn rõ mặt Du Đường.
Không giống hắn - thừa hưởng nét âm nhu từ mẹ, gương mặt Du Đường càng thêm dương cương mạnh mẽ.
Đầu tấc, mắt một mí, mũi hẹp mà thẳng, môi màu rất nhạt, lại không quá mỏng, mang hình dáng rất gợi cảm.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lúc cười lên có hơi du côn, nhưng rất tuấn tú.
Ngụy Mặc Sinh hơi hơi nghiêng mắt, phát hiện biểu tình người kia tự nhiên, giống như không có khinh thường chỗ rách nát này chút nào.
Hắn mạc danh thở phào trong lòng một hơi.
Nhận ra suy nghĩ của bản thân lại hơi ảo não.
Hắn để ý cái nhìn của ông anh đó làm gì?
Du Đường móc giấy cho phép xuất nhập có dán ảnh của Ngụy Mặc Sinh đưa cho hắn.
"Trận đầu em thắng, đây là giấy xuất nhập ông chủ đưa." Du Đường nói với hắn.
"Có giấy xuất nhập em có thể tham gia thi đấu quyền anh, kiếm tiền thưởng."
"Nhưng anh không kiến nghị em thi đấu ngay bây giờ." Du Đường nhéo nhẹ bả vai Ngụy Mặc Sinh, thiếu niên đau tới mức nhăn chặt mi.
"Bác sĩ nói thân thể của em bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, hơn nữa có rất nhiều thương ẩn, hôm nay anh xem em đánh quyền anh, phát hiện em chỉ dựa vào một phen sức tàn nhẫn, không có kỹ xảo gì, sớm muộn cũng bị người ta đánh chết."
Ngụy Mặc Sinh lui nửa bước, siết chặt giấy xuất nhập: "Có đấu hay không là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm."
Bang ——
Du Đường búng trán thiếu niên một cái.
"Anh làm gì vậy?!"
"Thằng oắt này, không có bản lĩnh mà còn kiêu ngạo." Du Đường cười hắn một câu, từ trong túi lấy ra tờ giấy, nhét vào tay Ngụy Mặc Sinh.
"Đây là số điện thoại của anh điện thoại với địa chỉ nhà, chờ thương tích lành khỏi thì tới gặp anh, anh dạy cho chú mày đánh quyền."
"..." Ngụy Mặc Sinh trầm mặc.
Ngón tay nắm chặt tờ giấy, đen nhánh con ngươi nhìn về phía Du Đường, sâu bên trong dậy sóng mê mang.
Đây là...!Lần đầu tiên có người giúp hắn.
"Nhìn cái gì mà nhìn?" Một tay Du Đường để lên đầu thiếu niên, xoa hai ba cái.
"Yên tâm đi, không thu tiền em đâu."
Không đợi Ngụy Mặc Sinh đẩy ra, Du Đường đã thủ tay lại, khởi động xe: "Anh đi trước, em mau đi lên đi."
"Đừng rề rà nữa."
*
Trên đường trở về, hệ thống hỏi Du Đường:【Ký chủ, sao ngươi không vào nhà với hắn?】
【Như vậy, lỡ như cha dượng hắn đánh, ngươi có thể giúp hắn, thường xuyên qua lại, độ hảo cảm chắc chắn dễ như trở bàn tay!】
Du Đường: Nhìn tư liệu thế giới có thể thấy Ngụy Mặc Sinh mẫn cảm đa nghi, lòng tự trọng lại lớn.
Bọn ta vừa quen biết, nếu ta liên tục buộc hắn, xâm nhập sinh hoạt của hắn sẽ gây ra hậu quả ngược.
【Ồ!! Ký chủ, ngươi thật là lợi hại!】Mắt hệ thống lấp lánh:【Không hổ là ảnh đế của thế giới kia!】
Du Đường cười cười, không nói chuyện.
Đạo diễn có ơn với anh từng nói, khả năng nghiền ngẫm nhân vật trong kịch bản của anh đã đạt tới độ đăng phong tạo cực (lên được tới đỉnh cao nhất).
Thế cho nên anh có thể một giây tiến vào nhân vật, diễn cái gì giống cái đó.
Hiện tại anh hoàn toàn có thể xem mấy thế giới tiểu thuyết thành từng cái kịch bản, chỉ cần diễn tốt nhân vật hệ thống đưa là có thể hoàn thành nhiệm vụ, sống lại thế giới của chính mình.
Với anh mà nói, hẳn là sẽ không quá khó.
- --
Giờ mới để ý ấn tượng đầu tiên của công về Đường Đường là "cười lên có hơi du côn" (:D???).
Nhóc con, rồi mày sẽ hối hận vì đã thở ra câu đó!.