Edit by Thú nhỏ
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thư phòng.
Lục Triệt chống một tay trên bàn, ngón tay vuốt ve chiếc hộp được chế tác từ gỗ tử đàn.
Mà trong chiếc hộp được điêu khắc tinh xảo kia chính là "Đạp tuyết tìm mai" trâm.
Một thời gian nữa chính là sinh thần của Vân Thanh Thanh, hắn muốn đem đôi trâm này làm lễ vật tặng nàng.
Ánh mắt hắn nhìn về phía xa, cuối cùng dừng trên cái rương dính đầy bụi đặt ở góc phòng.
"Người đâu, trong rương này là gì?" Lục Triệt hỏi.
Ảnh vệ một thân áo đen từ trên xà nhà đáp xuống, quỳ trước mặt hắn đáp: "Hồi bẩm thiếu chủ, trong rương là kỵ trang mà thiếu phu nhân chuẩn bị cho ngài."
Hắn nhớ lại, trước khi đi săn, Vân Thanh Thanh từng phái người tặng cho hắn một bộ kỵ trang, nhưng lúc ấy hắn không thèm để ý đến, sai thuộc hạ tùy tiện mang đến đây.
"Mở nó ra." Lục Triệt ra lệnh.
Ảnh vệ tiến lên vài bước, mở rương ra, hai tay nâng lên một bộ kỵ trang màu xanh ngọc, cung kính trình lên cho hắn.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy bộ kỵ trang, ánh mắt Lục Triệt liền thay đổi.
Hắn đưa tay vuốt ve bộ kỵ trang tinh xảo, cẩn thận cảm nhận từng chi tiết được thiết kế tỉ mỉ trên bộ y phục.
Ở vị trí các khớp xương có lót thêm lớp bông đề phòng trấn thương, lớp bông được lót xen kẽ giữa 2 lớp vải giúp giữ ấm vào ban đêm, vải da bền, không thấm nước. . . . . . .
Ánh mắt Lục Triệt lóe lên.
"Thú vị."
Hắn gấp bộ kỵ trang lại, đặt ngay ngắn trước mặt, lầm vào trầm tư.
Ảnh vệ liếc mắt nhìn sắc mặt Lục Triệt, nghĩ thầm, từ sau khi thiếu phu nhân vào phủ, thiếu chủ trở nên rất khác so với trước đây. . . . . .
"Bẩm thiếu chủ, đã tra ra ai là chủ mưu ám sát ngài ở khu vực săn bắn, là An Nam hầu phu nhân." Chờ Lục Triệt hồi thần lại, ảnh vệ nói đến chính sự.
Trên mặt Lục Triệt không có vẻ gì là bất ngờ cả, ngược lại hắn còn cười lạnh.
"Thiếu chủ, kế tiếp chúng ta làm gì?" Ảnh vệ lại hỏi.
Ánh mắt Lục Triệt dừng lại trên bộ kỵ trang Vân Thanh Thanh đưa tới, bỗng nhiên hắn nhớ lại vẻ mặt lo lắng của nàng.
Môi mỏng Lục Triệt khẽ nhếch, thật lâu không nói gì.
Ảnh vệ cúi đầu, trong lòng tự hỏi chủ nhân đang nghĩ cái gì.
Thiếu chủ từng nói, xem xét mặt mũi Lục Từ, trước mắt không giết An Nam hầu phu nhân.
Nếu bà ta lại gây chuyện, liền trực tiếp bắt lại, giết.
Chỉ là lúc này đây, thiếu chủ tựa hồ có chút dao động.
Lục Triệt nhẹ nhàng nâng tay đặt trên bộ kỵ trang mềm mại, thật lâu sau, hắn trầm giọng nói: "Tạm thời lưu lại cho bà ta một cái mạng."
Vân Thanh Thanh đi dạo bên ngoài cả ngày mới trở về.
Vốn tưởng rằng Lục Triệt sẽ ở nhà đợi cô, không nghĩ tới hắn lại không có ở nhà.
"Chân hắn còn đang bị thương, hắn lại đi đâu cơ chứ?" Vân Thanh Thanh oán giận nói.
Trong nhà có cái nam nhân không thích về nhà, thật khó quản.
Trừ bỏ Vân Thanh Thanh đang chờ Lục Triệt trở về, trong phòng cô còn có ả nha hoàn Bích Trì.
Tối nay, Bích Trì đặc biệt canh giữ trong phòng, nói rằng phải hầu hạ Vân Thanh Thanh và Lục Triệt.
Vân Thanh Thanh uể oải muốn đi ngủ, liền lệnh cho Bích Trì rời đi trước, ai mà biết được Bích Trì vậy mà dai như đỉa, bám riết trong phòng cô không chịu đi.
Bích Trì cầm lấy khăn ấm giúp Vân Thanh Thanh lau mặt, cười lấy lòng: "Thiếu phu nhân đừng đuổi Bích Trì đi, để cho Bích Trì hảo hảo hầu hạ thiếu phu nhân cùng đại thiếu gia đi."
Nhìn vẻ mặt cổ quái của Bích Trì, Vân Thanh Thanh hỏi tiểu hệ thống: "Ngươi nói xem. . . . . . Nàng ta đến đây để tranh sủng có phải không?"
Tiểu hệ thống nói: "Hẳn là như vậy. Ta đang đọc《 Nha hoàn bò giường chỉ nam 》, trong sách có nói lúc chủ nhân viên phòng, nha hoàn thông phòng phải ở một bên hầu hạ, chờ sau khi chủ nhân xong việc, nha hoàn có thể nhân cơ hội cùng nam chủ nhân hắc hắc hắc. . . . . ."
Nghe tiểu hệ thống càng nói càng thái quá, Vân Thanh Thanh nhanh chóng đánh gảy nó: "Cái hệ thống không đứng đắn nhà ngươi! Ngươi có thể ít xem mấy cuốn sách loạn thất bát tao được không hả?"
Tiểu hệ thống đẩy mắt kính, thần thần bí bí nói: "Ta đây là đang học tập hành vi của con người."
Vân Thanh Thanh có chút đau đầu.
Một cái hệ thống, học tập con người làm cái gì? Muốn thành tinh sao?
Tiểu hệ thống điểm một cái, chọn một quyển sách khác: "Vậy ta đổi sang quyển khác, cô cảm thấy quyển《 Những ngày làm đầu bảng ở Bạch Nhạc Môn 》 thì thế nào?"
Vân Thanh Thanh nhịn không được đỡ trán: "Ngươi vẫn là xem《 Nha hoàn bò giường chỉ nam 》 đi."
Sau khi Bích Trì hầu hạ Vân Thanh Thanh rửa mặt chải đầu xong, cô nằm xuống giường, đắp chăn, nói: "Không cần ngươi hầu hạ, ngươi lui xuống trước đi, ta muốn đi ngủ ."
Bích Trì là được An Nam hầu phu nhân đưa tới , còn đảm đương trọng trách giám thị Vân Thanh Thanh và Lục Triệt, địa vị khác xa so với những nha hoàn bình thường.
Thấy Vân Thanh Thanh thật sự là muốn đuổi nàng ta đi, Bích Trì nhất thời xì một tiếng, mất hứng nói: "Thiếu phu nhân, không phải nô tỳ lắm miệng, thiếu phu nhân không thể luôn bá chiếm thiếu gia được, nói ra ngoài sẽ làm thanh danh của thiếu phu nhân không tốt."
Cô bá chiếm Lục Triệt ? ? ?
Trong đầu Vân Thanh Thanh nhất thời hiện ra ba dấu chấm hỏi to bự.
Lục Triệt thân là đại Boss phản diện trong truyện nam tần, hắn không giống nam chính sẽ tạo cho mình tiêu chuẩn đạo đức chuẩn mực, trong sự nghiệp hắn chỉ biết bày mưu tính kế, trong việc tư hắn muốn làm cái gì thì liền làm cái đó, muốn giết ai liền đem bắt lại trực tiếp chém chết, mặc kệ người đó là nữ nhân hay là quan lại.
Bởi thế, cho dù cô có gan bá chiếm nam chính Lục Từ, cũng không có can đảm làm thế với Lục Triệt.
Vân Thanh Thanh đang trong trạng thái buồn ngủ, lúc này, tiếng cửa " kẽo kẹt ' vang lên, Lục Triệt trở về phòng .
Hiện giờ chân hắn vẫn còn đang bị thương chưa khỏi, là hạ nhân dìu hắn về phòng.
"Thiếu gia!" Bích Trì mở miệng còn nhanh hơn cả Vân Thanh Thanh.
Nghe thấy giọng điệu nhão nhoét của Bích Trì, sắc mặt Lục Triệt trầm xuống, hắn liếc mắt nhìn vào trong phòng, ánh mắt lạnh lẽo như gió mùa đông.
Vân Thanh Thanh đâu?
Nhưng mà Bích Trì không thấy toàn thân hắn tỏa ra áp suất thấp, nàng ta chạy nhanh về phía Lục Triệt, cơ hồ là muốn bổ nhào vào người hắn, vui sướng mà nói: "Nô tỳ đợi thiếu gia một cả đêm, thiếu gia cuối cùng cũng trở về rồi!"
"Ngươi, là ai?" Lục Triệt lui ra sau một bước, nhíu mày hỏi, đáy mắt hiện lên nồng đậm ghét bỏ.
Bích Trì bĩu môi, ủy ủy khuất khuất nói: "Thiếu gia, nô tỳ là Bích Trì nha. Ngài có phải chỉ nhớ rõ thiếu phu nhân mà quên mất nô tỳ rồi không."
Lục Triệt không để ý tới Bích Trì oán giận, lại nhìn vào trong phòng, như là đang tìm kiếm cái gì vậy.
Vân Thanh Thanh từ trong ổ chăn đi ra, vén rèm lên, hướng hắn nói: "Đã về rồi?"
Thấy cô ở trong phòng, Lục Triệt gật đầu, sắc mặt dịu đi.
Thấy Lục Triệt chỉ lo nhìn Vân Thanh Thanh, Bích Trì hướng hắn làm một cái mị nhãn, mặt thẹn thùng nói: "Thiếu gia, đêm nay Bích Trì lưu lại đây, cam đoan sẽ hầu hạ cho thiếu gia và thiếu phu nhân thật thoải mái."
Bích Trì đỏ mặt nói xong, sau đó lại đánh bạo kéo tay áo Lục Triệt.
Nhìn một loạt các thao tác lẳng lơ của Bích Trì, Vân Thanh Thanh thầm than, người này không hổ là mãnh tướng dưới trướng An Nam hầu phu nhân a!
Ở nguyên tác, sau khi hai quân giao chiến, triều đình từng phái rất nhiều mỹ nhân đến ám sát chủ soái Lục Triệt, mỗi lần mỹ nhân vừa mới được đưa tới trướng, liền bị Lục Triệt chém thành hai ngay tại chỗ sau đó ném ra ngoài. . . . . .
Tuy rằng hiện giờ hắn còn chưa hoàn toàn hắc hóa, nhưng Vân Thanh Thanh vẫn là có điểm lo lắng.
Quả nhiên, hành động của Bích Trì làm Lục Triệt tức giận, hắn phất tay áo né tránh tay đối phương.
"Người đâu, ném ra ngoài!"
Giọng hắn trầm thấp, cơ hồ là nghiến răng mà nói, giống như đang kiềm chế lửa giận hừng hực.
Vân Thanh Thanh ôm tim, nghĩ thầm, may là hắn chỉ đem người đuổi đi, hơn nửa đêm, cô thực sự không muốn nhìn thấy hiện trường giết người đâu.
Nhưng mà Bích Trì không lý giải được ý tứ của Lục Triệt, nàng ta chớp chớp mắt to, vô tội hỏi: "Thiếu gia, người đang nói cái gì a. . . . . . A! ! !"
Chỉ thấy sau lưng Lục Triệt bỗng xuất hiện một đạo bóng đen, đạo bóng đen kia nhanh chóng đưa cánh tay rắn chắc nắm lấy bả vai Bích Trì, như bắt một con gà con, đem nàng ta kéo ra ngoài.
Vân Thanh Thanh thậm chí còn không thấy rõ dung mạo của bóng đen thì bóng đen đã nhanh chóng mang theo Bích Trì biến mất, cô nghiêng đầu hỏi: "Hơn nửa đêm, ngươi phái người ném nàng ta đi đâu thế?"
Không đợi Lục Triệt trả lời, cô rất nhanh liền biết, phương xa truyền đến một đạo âm thanh vật nặng rơi xuống cùng tiếng thét chói tai của Bích Trì.
Thật. . . . . . .Thật đúng là ném ra ngoài. . . . . .
Nghe thanh âm rơi xuống đất, dường như còn rất xa.
Tiểu hệ thống thích hợp bổ sung thêm một câu: "Khí lực của nam nhân kia rất lớn, Bích Trì bị hắn ném từ đầu tường bay tới ngoại viện."
Vân Thanh Thanh nuốt nước miếng: "Sẽ không chết người chứ?"
"Kiểm tra đo lường cho thấy Bích Trì vẫn còn có sống, chỉ là nàng ta bị gãy xương sườn, về sau có thể gặp một số vấn đề nhỏ, ví dụ như bán thân bất toại các kiểu." Tiểu hệ thống nói.
Lại là bán thân bất toại. . . . . .
Vân Thanh Thanh ẩn ẩn có một loại dự cảm, ngày mai An Nam hầu phu nhân nhất định sẽ tìm cô gây phiền toái.
Sau khi Lục Triệt đem Bích Trì thu thập xong, cả căn phòng thanh tịnh hơn hẳn.
Vân Thanh Thanh đi đến bên cạnh hắn, theo thói quen dìu lấy tay hắn, nói: "Đừng đứng nữa, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi."
Lục Triệt được cô dìu đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
"Ngươi đi ngủ đi." Lục Triệt bình tĩnh nhìn cô, "Bên ngoài lạnh."
Sau khi được hắn nhắc nhở, Vân Thanh Thanh nhìn lại y phục mình đang mặc, thật sự cảm thấy có chút lạnh.
Vân Thanh Thanh rất biết nghe lời liền đứng lên, chui vào ổ chăn của mình lần nữa, vươn đầu ra nhìn nam nhân đang ngồi cạnh bàn, hỏi: "Ngươi không ngủ được sao?"
"Ta qua đây nhìn ngươi một lát." Hắn đáp, "Đợi lát nữa ta phải đi ra ngoài, gặp một người."
Nửa đêm nửa hôm còn gặp ai a?
Chẳng lẽ là đi gặp phản vương?
Vân Thanh Thanh càng thêm đau đầu, không biết nên khuyên hắn như thế nào để hắn và phản vương không hợp tác với nhau.
Tiểu hệ thống lặng lẽ nhắc nhở: "Nhân vật phản diện vậy mà lại nói hành tung của hắn cho cô, Ký chủ, cô thật lợi hại!"
Vân Thanh Thanh nghĩ thầm, cô mà lợi hại sao, giá trị hắc hóa của nhân vật vẫn như cũ, cao gần chết, làm cô mỗi ngày đều lo lo sợ sợ.
"Mau ngủ đi." Lục Triệt lại nói.
Giọng hắn rất nhẹ, thật thật giả giả giống như đang an ủi lòng người, không biết vì sao, Vân Thanh Thanh bỗng nhiên rất muốn rất muốn ngủ, cô ngáp một cái, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Ngọn nến cháy hết, ánh trăng xuyên thấu qua lụa mỏng chiếu vào song cửa, dừng lại trên người cô, ánh sáng nhu hòa làm lộ ra gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ.
Ánh mắt nam nhân dừng lại trên người cô một hồi lâu, cuối cùng, hắn lưu luyến đứng dậy, yên lặng khép cửa rời đi.
Sáng sớm hôm sau, An Nam hầu phu nhân phái người tới kêu Vân Thanh Thanh đến Hòa Cư Đường thỉnh an.
Vân Thanh Thanh vừa đến Hòa Cư Đường, liền nhìn thấy An Nam hầu phu nhân một thân trang phục lộng lẫy ngồi trên ghế cao, biểu tình nghiêm túc, nhìn qua giống như tư thế khởi binh vấn tội.
"Con dâu, bình thường nhìn ngươi là một người rất là rộng lượng, vậy mà vì sao đêm qua ngươi lại đả thương nha hoàn thông phòng ta đưa cho ngươi?" An nam hầu phu nhân ngữ khí không hờn giận, gây sự nói với Vân Thanh Thanh.
Vân Thanh Thanh vừa định mở miệng cãi lại, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân thong thả, giọng của nam nhân trong như tiếng suối lên giữa không gian tĩnh lặng, mang theo chút khinh thường:
"Người là ta đánh, như thế nào?"