[Xuyên Nhanh] Boss Phản Diện Lại Hắc Hoá Sao?

Chương 49: Độc Y Trở Về Báo Thù (8)



Edit by: Thú nhỏ


➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥


Lâm Triệt hét lớn một tiếng xong, sau đó nhanh như gió đến bên cạnh Vân Thanh Thanh.


Hắn một phát bắt được tay Vân Thanh Thanh, bỏ qua hết mọi lễ tiết, quay về phía Đường Vân Thanh tức giận: "Vân Thanh, sao huynh lại vô lễ với nàng!"


Lúc này, Vân Thanh Thanh chưa từng thấy sắc mặt Lâm Triệt đen đến như vậy, nơi huyệt thái dương hắn nổi lên gân xanh, trong mắt lửa giận hừng hực, như một con thú hoang đang giận giữ.


Vẻ mặt kinh khủng này Vân Thanh Thanh đã từng thấy qua, là khi Lâm Triệt vọt vào phòng Lưu Thiện, khi hắn chém chết Lưu Thiện.


Trong lòng Vân Thanh Thanh hồi hộp, thầm nghĩ Lâm Triệt không phải là bất mãn đến mức muốn giết Đường Vân Thanh đấy chứ?


Đường Vân Thanh bị uy thế hung tàn của Lâm Triệt áp tới, nửa ngày vẫn chưa phản ứng lại được, hắn lắp ba lắp bắp nói: "Lâm, Lâm huynh, ta chưa từng vô lễ với Vân cô nương."


"Ta rõ ràng nhìn thấy ngươi đối với nàng, ngươi đối với nàng. . . . . ." Lâm Triệt nói không được nữa, mạnh mẽ hất cổ tay Đường Vân Thanh ra.


Đường Vân Thanh lúng túng lau mặt, còn muốn tiếp tục giải thích: "Ta chỉ là  xem bệnh cho Vân cô nương thôi. . . . . ."


Lâm Triệt nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói: "Xem bệnh? Ta không tin!"


Vốn hắn cho rằng Đường Vân Thanh là người thiện lương, muốn giao Lệ nương cho hắn, nhưng hôm nay nhìn lại, Lâm Triệt càng nhìn càng thấy Đường Vân Thanh khó ưa, luôn cảm thấy Đường Vân Thanh là hạng người giảo hoạt gian tà.


Lâm Triệt kéo Vân Thanh Thanh qua, lôi tay cô liền đi: "Đi!"


Vân Thanh Thanh bị hắn nắm chặt cổ tay, thuận thế đứng dậy, đi theo phía sau hắn.


Cô không hiểu vì sao Lâm Triệt lại tức giận, Đường Vân Thanh đã giải thích là hắn đang xem bệnh cho cô, nhưng hắn lại một mực không tin.


Lúc rời đi, Vân Thanh Thanh ném một ánh mắt xin lỗi cho Đường Vân Thanh, Đường Vân Thanh đứng ở phía sau bất đắc dĩ thở dài, tịch mịch trở về.


Cho dù là ai khi không cẩn thận đắc tội với người khác thì tâm tình cũng không tốt được, Đường Vân Thanh rất khó chịu, muốn xem bệnh cho người khác lại khó đến thế sao?


Vân Thanh Thanh nhắm mắt chạy theo, cơ hồ là bị Lâm Triệt kéo vào trong phòng.


"Rầm" một tiếng, cửa phòng nặng nề bị Lâm Triệt đóng lại, dựa theo cách đóng cửa này của hắn, Vân Thanh Thanh hoài nghi sâu sắc cái cửa này một ngày nào đó cũng sẽ hỏng như cánh cửa ở khách điếm.


Sau khi vào cửa, Lâm Triệt tức giận nhìn cô chằm chằm.


Nhìn bộ dạng lại sắp bạo phát của hắn, trong lòng Vân Thanh Thanh có chút chột dạ, mau chóng lùi về phía sau vài bước.


Nhưng mà Lâm Triệt không dễ dàng buông tha cho cô như vậy, hắn nhanh chân tiến về phía trước, nhấn cô ngồi trên ghế, sau đó run rẩy đưa tay chỉ về phía cô, khí thế hùng hổ răn dạy cô một trận: "Sao nàng chẳng biết yêu quý bản thân gì hết vậy? Hắn muốn  xem bệnh cho nàng thì nàng liền để hắn ta tùy tiện chạm vào nàng à? Hắn ta chỉ là muốn chiếm tiện nghi của nàng thôi!"


Lâm Triệt nói càng lúc càng nhanh, không cho Vân Thanh Thanh bất kì cơ hội nào để cãi lại, thực tế thì Vân Thanh Thanh cũng không nói được gì cả, hai người nói chuyện với nhau, hoàn toàn là một mình hắn áp đảo.


Sau khi đem hết nóng nảy xả ra, hắn vẫn chưa thấy thỏa mãn, lại nắm lấy vai cô, nhìn chằm chằm cô, dùng một loại giọng điệu đặc biệt cố chấp hỏi: ". . . . . . Nàng đã nghe rõ chưa? !"


Giọng hắn có chút khàn khàn, còn mang theo chút phẫn nộ còn sót lại, Vân Thanh Thanh nhìn hai mắt hắn đỏ lên, dường như không hề nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý.


Đùa gì thế, lỡ như không đồng ý, hắn ăn thịt cô mất.


Lâm Triệt một bụng lửa giận đều đã phát tiết xong, lúc này đặc biệt muốn Vân Thanh Thanh trả lời lại vài câu, nhưng Vân Thanh Thanh không thể nói được, hắn chỉ có thể đem tức giận một lần nữa nhịn trở lại.


Cảm giác kìm nén thật sự rất khó chịu.


Cảm giác như vừa đánh vào khối bông, khiến trái tim hắn cũng trống rỗng.


"Haizzzz." Lâm Triệt bưng đầu, nặng nề thở dài.


Tại sao nha đầu này luôn khiến hắn phải bận tâm như vậy, lúc trước nếu như hắn không đưa nàng đến đây, không biết nàng đã bị người khác bắt nạt thành dạng gì nữa.


Nàng giống như một đóa hoa yếu đuối, nên được người người nâng niu, chiều chuộng.


Lâm Triệt bỗng nhiên vui mừng vì mình bị Ngô bá giữ lại, không một mình đến Dương Châu.


Chỉ cần nghĩ đến chuyện nàng sẽ bị người khác bắt nạt, thì hắn lại có một loại cảm giác nghẹt thở.


"Sau này không cho nàng để ý đến Vân Thanh nữa." Sau khi phát hỏa, Lâm Triệt vẫn còn tức giận với Đường Vân Thanh.


Vân Thanh Thanh là một người câm, nhất định là tên Đường Vân Thanh kia thừa dịp hắn không ở đó bắt nạt nàng.


"Nếu còn có lần sau, ta liền đuổi hắn đi!" Lâm Triệt lại cắn răng nói.


Hôm nay hắn để Đường Vân Thanh ở lại, chủ yếu là xem mặt mũi Lệ nương, nếu Đường Vân Thanh lại bắt nạt Vân Thanh Thanh, thì hắn sẽ không giữ Đường Vân Thanh lại nữa.


Thấy Lâm Triệt từ từ hết giận, Vân Thanh Thanh nhanh chóng gật đầu.


Vừa rồi chỉ là Đường Vân Thanh có lòng tốt muốn xem bệnh cho cô mà thôi, Lâm Triệt đã kích động đến vậy, còn nổi giận với Đường Vân Thanh ngay tại chỗ.


Vân Thanh Thanh cũng không dám để Đường Vân Thanh xem bệnh cho cô nữa, ngẫm lại liền khiến người ta rùng mình.


Cô cũng không dám đến khiêu khích lửa giận của nhân vật phản diện.


"Cổ họng của nàng, ta sẽ chữa khỏi, nàng không cần đến tìm hắn nữa." Cuối cùng, Lâm Triệt nói với cô.


Vân Thanh Thanh nở nụ cười cảm kích với hắn, thực ra thì cô đã quen với việc mình bị câm rồi, Lâm Triệt có thể chữa khỏi hay không cũng không quan trọng nữa.


"Không còn sớm nữa, nàng đến nhà bếp mang đồ ăn lên đi."


Lâm Triệt khoát tay, để cô ra ngoài trước.


Bây giờ, suy nghĩ của hắn thực sự quá loạn, hắn nhất định phải bình tĩnh lại.


Vân Thanh Thanh cười, mở cửa rời đi trước.


Nhìn bóng lưng cô rời đi, Lâm Triệt đỡ trán mình, chậm rãi ngồi xuống, rơi vào trầm tư.


Bình tĩnh lại rồi, hắn bỗng nhiên lấy lại tinh thần.


Vừa nãy tại sao hắn lại tức giận?


Phụ thân của Vân Thanh Thanh là đồng lõa hại chết Lâm gia, hắn rõ ràng phải hận nàng, nhưng bây giờ hắn không chỉ không có hận nàng, trái lại còn lo lắng người khác sẽ bắt nạt nàng?


*


Hôm nay sau khi màn đêm buông xuống, Vân Thanh Thanh chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.


Ánh nến trong phòng cô vẫn còn sáng, dưới ánh sáng ấm áp lọt qua khe cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của nam nhân trong phòng.


Cô vừa mới chuẩn bị mở cửa phòng, tay lại đột nhiên bị ai đó giữ lại.


"Đường Vân Thanh nói hắn muốn gác đêm bên giường Lệ nương." Không biết Lâm Triệt từ khi nào đã tới phía sau cô, còn ngăn không cho cô vào phòng.


Vân Thanh Thanh quay đầu nhìn hắn.


Đường Vân Thanh ở trong phòng gác đêm của hắn, cô về phòng ngủ của cô, hai người cũng chẳng có liên qua gì với nhau.


"Nàng!" Nhìn cô ngây ngốc, vẻ mặt không hiểu, sắc mặt Lâm Triệt lại chìm xuống, hắn kéo cô đến góc sân, lạnh lùng nói, "Ta mới vừa nói nàng không được để ý đến Đường Vân Thanh, sao vừa mới quay đầu đi nàng đã quên mất rồi?"


Hóa ra hắn vẫn còn đang lo lắng về chuyện Đường Vân Thanh, Vân Thanh Thanh còn tưởng rằng hắn đã bớt giận.


Nhưng mà Lâm Triệt không cho cô về phòng mình, vậy cô phải ngủ ở nơi nào đây?


Vân Thanh Thanh nghi hoặc nhìn hắn.


Tựa hồ như ánh mắt của cô quá mức nóng bỏng, Lâm Khiển đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh có chút nóng lên, hắn không được tự nhiên quay đầu lại nói: "Đêm nay nàng đến phòng ta ngủ đi."


Nghe vậy, Vân Thanh Thanh nhất thời ngây ngẩn cả người.


Lâm Triệt sao thế, sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý, cho cô đến phòng hắn ngủ? Không phải hắn rất ghét cô ngủ gần hắn sao?


Ngày ấy lúc hắn và Ngô bá tranh cãi, Vân Thanh Thanh rõ ràng thấy Lâm Triệt liều mạng muốn làm rõ quan hệ với cô.


Tại sao hôm nay lại đột nhiên thay đổi rồi?


Thấy Vân Thanh Thanh không nhúc nhích, Lâm Triệt có vẻ hơi lo lắng, nhanh chóng giải thích một câu: "Hiện giờ nàng là người của Lâm gia, lỡ như Đường Vân Thanh bắt nạt nàng, chính là đang đánh vào mặt mũi Lâm gia."


Vân Thanh Thanh khẽ nhếch môi, nam nhân này vậy mà lại lấy Lâm gia ra để nói chuyện!


Trước đây, Ngô bá thích lấy Lâm gia ra ép hắn, Vân Thanh Thanh còn cảm thấy Ngô bá làm không đúng, sao có thể cậy già lên mặt bức bách hắn như vậy, nhưng cho đến lúc này, cô vậy mà lại rất muốn nói một câu: Ngô bá, thật sự làm tốt lắm!


Nhìn xem, Lâm Triệt cũng đang lấy Lâm gia ra làm cớ, dựa vào cái gì không cho Ngô bá lấy Lâm gia ra làm Thượng Phương Bảo Kiếm?


Lâm gia thực đúng là một cái cớ tốt, nơi nào cần thì nơi đó lấy ra sử dụng.


Vân Thanh Thanh cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn liều mạng nhẫn nhịn, theo sau đi đến phòng hắn.


Cô đang định nằm trên đất, Lâm Triệt chợt kéo lấy cô, nhấn cô xuống giường nói: "Đêm nay ta ngủ trên đất."


"Hả?" Lần này đổi lại là tiểu hệ thống gào lên, nó không tin được nói: "Ký chủ, không phải là cô thật sự chuốc thuốc mê cho hắn chứ!"


"Ta không có!" Vân Thanh Thanh lại lần nữa giải thích, mọi cử động của cô đều bị hệ thống quản chế, sao có thể chuốc thuốc mê Lâm Triệt được? !


Cô cũng không phải hacker có thể công phá tường lửa của hệ thống!


Vân Thanh Thanh không hiểu ra sao, cô cúi đầu, nhìn Lâm Triệt đang chủ động ngồi trên mặt đất, dùng khẩu hình hỏi: Ta là tù binh, là nô tỳ của ngươi, người phải ngủ dưới đất là ta mới đúng.


Cô là tù binh và nô tỳ của hắn, câu nói này là hắn đã từng nói với cô.


Nghe vậy, nét mặt Lâm Triệt cứng đờ.


Sau đó, ánh mắt của hắn chuyển qua nơi khác, đưa tay che lên môi, che lại hơn phân nửa mặt hắn.


Vân Thanh Thanh cố ý đến gần, không nháy mắt nhìn hắn, như là muốn từ trên mặt hắn nhìn ra được một chút gì đó.


Lâm Triệt bị cô nhìn đến toàn thân không dễ chịu.


Hắn xem như là phát hiện, tuy rằng nàng không thể nói, nhưng ánh mắt so với người khác lại như có độc, luôn khiến người ta không xuống tay được.


Ánh mắt nàng nhìn như đơn thuần nhưng thực tế lại nhầy nhụa, lại như đứa trẻ châm lửa khắp nơi, khiến người ta cảm thấy khó chịu.


Lâm Triệt suy nghĩ lung tung chốc lát, bỗng nhiên nói: "Nếu như Ngô bá biết ta để nàng ngủ dưới đất, sợ là sẽ không vui, nàng vẫn là ngủ trên giường đi. . . . . ."


Hắn đang nói được nửa chừng thì đón lấy ánh mắt nhìn như bất đắc dĩ của Vân Thanh Thanh.


Vân Thanh Thanh đang sững sờ nhìn hắn, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.


"Đúng rồi, sau này, nàng không cần xem mình là tỳ nữ nữa." Sợ Vân Thanh Thanh nghe không hiểu, Lâm Triệt lại giải thích.


Nói xong lời này, hắn thở ra một hơi, cảm thấy cả người đều được thả lỏng.


Lúc trước hắn hung dữ với cô bao nhiêu thì bây giờ lại cưng chiều bấy nhiêu.


Hắn rốt cuộc cũng hối hận rồi, hối hận chính mình đã xem nàng như tỳ nữ mà sai khiến.


Vân Thanh Thanh rốt cuộc cũng hiểu rõ ý tứ của Lâm Triệt, thì ra hắn đang muốn lấy lòng cô?


Vân Thanh Thanh nỗ lực căng mặt ra, nỗ lực nhịn lại không để mình cười ra.


Cô thầm nghĩ, rõ ràng là hắn muốn ở bên cô nên mới không muốn dùng thân phận tỳ nữ để chói buộc cô.


Kết quả, hắn lại nhất quyết phải lấy Ngô bá ra làm bia đỡ đạn.


Vân Thanh Thanh không nhịn được đắc ý một hồi.


Có điều, cô muốn tiếp tục phối hợp cùng hắn diễn xuất, ai bảo hắn là nam nhân cô yêu nhất, cô phải giữ thể diện cho hắn.


Vân Thanh Thanh cắn môi, nhịn cười, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ nhìn hắn, còn dùng khẩu hình nói với hắn: Vậy sau này ta không phải tỳ nữ nữa, ngươi cũng đừng có hối hận.


Thấy cô được voi đòi tiên, Lâm Triệt hầu như không có chút do dự nào, vẻ mặt của hắn thậm chí còn có chút nghiêm túc, gật đầu với cô: "Không sai, ai dám xem nàng là tỳ nữ, ta liền tìm người đó tính sổ."


Trong lòng Vân Thanh Thanh nhất thời vui lên, khẽ mỉm cười với hắn.


Nhìn thấy cô cuối cùng cũng nở nụ cười, tâm tình Lâm Triệt cũng trở nên vui vẻ.


Hắn đột nhiên cảm thấy, làm cho nàng vui vẻ quả là một việc sáng suốt, tối nay, rốt cuộc hắn không cần phải trắng đêm mất ngủ nữa rồi.


Lâm Triệt cởi giày ra, đắp chăn bông lên người rồi nói với cô: "Ngủ đi."


Nhìn dáng vẻ giả vờ thoải mái của hắn, Vân Thanh Thanh rốt cuộc không kìm được nhếch miệng cười đắc ý.


“Cười cái gì vậy?” Ánh mắt Lâm Triệt sắc bén, không cẩn thận lại thấy cô lén lút cười.


Vân Thanh Thanh thường xuyên cười trộm mình, kỳ thực Lâm Triệt đã sớm phát hiện ra nàng có thói quen thích cười trộm từ lâu, chỉ là không vạch trần ra mà thôi.


Thấy hắn lại hỏi nguyên nhân, Vân Thanh Thanh nhanh chóng kéo chăn qua đầu, triệt để trốn trong chăn.


Hơn nửa đêm, cô cũng không muốn giải thích với hắn tại sao mình lại cười như một con ngốc.


Sáng sớm, Vân Thanh Thanh theo thường lệ lại dậy rất muộn, lúc này Lâm Triệt đã không còn ở trong phòng nữa rồi.


Bởi vì quá hưng phấn, tối qua cô nằm sấp ngủ, khi tỉnh lại soi gương thì thấy trên mặt đã bị ép thành từng dấu đỏ ửng.


Vân Thanh Thanh chậm chạp bò dậy, sau đó đi đến nhà bếp tìm đồ ăn, không ngờ lại gặp được Ngô bá đang ở đó.


Ngô bá thấy sắc mặt cô ửng hồng, miệng hơi cười, tựa hồ là tối qua đã cùng Lâm Triệt làm gì đó.


Ngô bá không nhịn được vui vẻ, kích động đến cả người run rẩy, nói: "Vân cô nương, cô và thiếu gia còn trẻ nhưng vẫn cần phải chú ý thân thể! Hôm nay thiếu gia đặc biệt chuẩn bị cháo bổ huyết tứ vị cho cô, vừa vặn để cô bồi bổ thân thể, đến đây, ta múc cho cô một bát."


Ông trời có mắt, thiếu gia nhà bọn họ cuối cùng cũng thông suốt rồi!


Ngô bá thầm nghĩ hôm nay ông phải đến thắp cho Lâm lão gia hai nén hương, để Lâm lão gia báo mộng nhiều nhiều cho thiếu gia, khuyên thiếu gia đối tốt với Vân cô nương hơn nữa.


"?" Vân Thanh Thanh luôn cảm thấy  trong lời nói của Ngô bá có chút kì quái, không phải là ông ấy hiểu lầm gì rồi chứ?


Ngô bá nở nụ cười hòa ái, đem bát cháo tự tay mình múc tới cho Vân Thanh Thanh.


Ngửi thấy mùi thơm của cháo bổ huyết tứ vị, bụng Vân Thanh Thanh vô cùng không có cốt khí ục ục kêu lên, cô đứng đó, cầm lấy muỗng ăn một miếng, kích động đến mở to hai mắt.


Ngon quá!


Vân Thanh Thanh lại uống thêm hai ngụm, thầm nghĩ tay nghề nhân vật phản diện trước sau như một vẫn tốt như vậy, tùy tiện nấu một phần cháo đã bỏ xa Ngô bá mười con phố.


Vân


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.