Editor: Uyên
Liên tiếp một tuần Lê Tử Ngôn đều theo Hàn Lâm Hạ huấn luyện, nếu như không phải cậu chắc chắn ngoài trừ chuyện mình tỏ tình ra thì không làm gì khiến Hàn Lâm Hạ không vui thì cậu còn tưởng Hàn Lâm Hạ vì trả thù mình nên mới làm khó cậu.
Bởi vì Hàn Lâm Hạ thật sự nghiêm túc huấn luyện cho cậu, nhưng do điều kiện bây giờ không cho phép chứ không Hàn Lâm Hạ đã bắt cậu phải chạy hai mươi cây số rồi. Mỗi ngày ngoại trừ chuyện huấn luyện thể lực cơ bản này thì còn phải đấu đôi, ngày đầu tiên Lê Tử Ngôn còn chưa nhận ra chuyện này đáng sợ thế nào, cho đến khi bị Hàn Lâm Hạ quật ngã xuống đất, cậu còn sững sờ chưa kịp hoàn hồn.
Lê Tử Ngôn ngồi trên ghế sô pha kéo ống quần lên, trên đùi có một vết tím xanh, cơ bắp cũng đau nhức.
Chuyện này đã trở thành thói quen hàng ngày của cậu trong mấy ngày nay, cả người không có chỗ nào khá hơn, ngay cả trên mặt ngày nào cũng dính đầy đất cát, có khi mệt đến mức vừa về đã lập tức ngủ.
Cậu lấy nước sạch từ chỗ Trần Khoáng Viễn đưa tới rửa sạch vết thương trên cánh tay, đau đến nhăn mày.
Hàn Lâm Hạ vừa đi vào liền thấy bộ dạng này của Lê Tử Ngôn, lạnh mặt đi tới lấy thau nước trong tay Lê Tử Ngôn, "Sao cậu không dùng thuốc?"
"Mấy vết thương này còn nhẹ hơn anh...với huấn luyện viên mà, vài ngày là khỏi thôi." Lê Tử Ngôn cười cười nhưng lông mày vẫn nhíu chặt.
"Cậu có thuốc."
Giọng Hàn Lâm Hạ không tốt lắm, ngồi xuống bên cạnh Lê Tử Ngôn, định ngồi cách xa đối phương một chút nhưng lại không kìm chế được bản năng mà đưa tay đặt chân Lê Tử Ngôn lên đùi mình, "Có thuốc mà không dùng, giữ lại làm gì vậy nhóc con?"
"..."
Lê Tử Ngôn không trả lời, cắn môi dưới nâng mắt nhìn Hàn Lâm Hạ, ánh mắt ngậm nước, khoé mắt còn hơi đỏ, "Để lại cho mọi người."
"Cậu không sợ đau?"
Lê Tử Ngôn gật đầu không giấu diếm, "Sợ, nhưng mọi người cần hơn em."
Hàn Lâm Hạ không thể nói được cảm giác trong lòng mình là gì, chỉ là ánh mắt nhìn Lê Tử Ngôn đã thay đổi.
Chiếm lấy vị trí của Trần Khoáng Viễn để dạy Lê Tử Ngôn là do đầu hắn nhất thời nóng lên, ngay từ đầu hắn cho rằng Lê Tử Ngôn sẽ kiên trì không được bao lâu nhưng không ngờ cả người đều bị thương, mỗi ngày đều mệt mỏi không đứng dậy nổi nhưng Lê Tử Ngôn vẫn kiên trì.
Càng đừng nói đến những lời cậu vừa nói, làm cho hắn nhớ tới lúc trước Lê Tử Ngôn nói với hắn sẽ bảo vệ hắn, đúng là không hề ngáng chân ai.
Sau khi mạt thế đến, Hàn Lâm Hạ chưa từng có suy nghĩ tới chuyện tìm nửa kia, thậm chí còn nghĩ mình còn có thể yêu đương nữa hay không. Huống chi trong khoảng thời gian này, hắn đã trải qua đủ ấm lạnh của con người, có không ít người vì muốn tìm một chỗ dựa vững chắc và ô dù mà bán cả cơ thể, lừa gạt tình cảm, sau khi gặp người tốt hơn thì dứt khoát phản bội chạy trốn.
Sau khi Lê Tử Ngôn thổ lộ với hắn, hắn đã nghĩ như vậy, dù sao bọn họ quen biết chưa lâu, hắn không biết sao mình có thể được Lê Tử Ngôn thích. Nhưng bây giờ hắn lại bối rối, Lê Tử Ngôn không có dựa vào hắn mà thật sự đang cố gắng trưởng thành, muốn bảo vệ hắn, sóng vai với hắn.
"Cậu..." Hàn Lâm Hạ vừa nói một chữ, chưa kịp nói những lời tiếp theo thì bầu trời bên ngoài lại đột nhiên tối sầm.
Không phải là tối, mà bầu trời biến thành màu đỏ sậm.
Bầu trời này giống y như đúc lúc xảy ra mạt thế.
Lê Tử Ngôn và Hàn Lâm Hạ đều ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt cũng căng thẳng.
"Boss!"
"Anh Hàn!"
Bạch Kính Triết và Trần Khoáng Viễn từ dưới lầu chạy lên đến bên cạnh Hàn Lâm Hạ, sắc mặt ai cũng trịnh trọng đi tới trước cửa sổ quan sát tình hình bên ngoài.
Toàn bộ bầu trời đã biến thành màu đỏ như máu, đặc biệt doạ người nhưng cũng rất yêu dã. Các thành viên trong nhóm canh giữ bên dưới cầm vũ khí quan sát tình hình xung quanh.
Bốn phía dần dần vang lên tiếng gầm gú của tang thi và thú dữ, tất cả đều giống với ngày mạt thế đến.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ mọi người lại sắp biến thành tang thi sao?"
Sắc mặt Trần Khoáng Viễn và Bạch Kính Triết đều không tốt, hai tay nắm chặt thành quyền quan sát tình huống bên ngoài.
Tình huống này quá đáng sợ, không thể biết trước cũng không thể kiểm soát, bọn họ buộc phải chịu đựng.
Hàn Lâm Hạ lắc đầu, trên tay lại nổi gân xanh.
"Kêu các anh em đi lên, đóng cửa lại."
"Rõ."
Một xúc cảm ấm áp xuất hiện trên tay, Hàn Lâm Hạ hơi sửng sốt nhìn qua, Lê Tử Ngôn đang mím môi nắm tay hắn.
"Sợ rồi?"
"Không sợ." Lê Tử Ngôn lắc đầu, càng nắm chặt tay Hàn Lâm Hạ, "Có anh ở đây thì không sợ."
Hàn Lâm Hạ cũng không quan tâm cách xưng hô của Lê Tử Ngôn, trong lòng thở dài một hơi cũng không hất tay Lê Tử Ngôn ra.
"Anh ơi, anh Bạch, anh Khoáng Viễn, lần này không giống với ngày xuất hiện mạt thế."
"Không giống? Khác chỗ nào?"
Lê Tử Ngôn cau mày, cố gắng nhớ lại hình ảnh trong trí nhớ liền phát hiện ra chỗ khác, "Ngày đó em đang trong sân nướng thịt với ba cho nên em nhớ rất rõ, bầu trời lập tức tối đen, khoảng nửa tiếng sau mới có ánh sáng thì lúc đó bầu trời mới biến thành màu đỏ."
Ngày đó là một cơn ác mộng, nó hằn sâu trong trí nhớ của Lê Tử Ngôn cho nên Lê Tử Ngôn có thể chỉ ra được sự khác nhau giữa hai lần.
Lê Tử Ngôn vừa nói như vậy, bọn Hàn Lâm Hạ cũng nhận ra được điều này, chẳng qua tình hình bây giờ bọn họ cũng không biết bao nhiêu, chỉ biết những điều này cũng vô ích.
Lần này kéo dài hai tiếng.
Khi bầu trời trở lại bình thường thì nhiệt độ bên ngoài bắt đầu giảm.
"Kiểm tra xem đội viên có xuất hiện triệu chứng không, chú ý hướng đi của tang thi và thú dữ."
"Rõ!"
Vẻ mặt Hàn Lâm Hạ phức tạp nhìn Lê Tử Ngôn vẫn nắm tay mình, "Cậu nghỉ ngơi cho tốt, nhớ bôi thuốc."
"Dạ."
Nói xong, Hàn Lâm Hạ liền xuống lầu.
Lê Tử Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ, cau mày ngồi xuống sô pha gọi 007, "Chuyện này là sao vậy? Dấu hiệu bầu trời đỏ lần này là gì?"
[Ký chủ, đây là một trong những giai đoạn của mạt thế, trước đó tất cả tang thi và dị năng giả đều là cấp cơ bản, lúc này đã được nâng cấp.]
"Nâng cấp?"
Giọng nói Lê Tử Ngôn còn mang theo cảm giác lạnh lẽo, những ký ức về mạt thế xuất hiện trong đầu, đồng tử cậu co rút, "Tang thi có phải cũng sẽ nâng cấp không?"
[Có thể nói là như vậy, nguyên bản tang thi chỉ giống như một đống thịt thối, dựa vào mùi, ánh sáng và âm thanh để nhận biết, bây giờ sẽ có một số tang thi sẽ giống như dị năng giả, có được thuộc tính và dị năng, hành động cũng sẽ càng thêm linh hoạt.]
Trái tim Lê Tử Ngôn theo lời của 007 càng đập nhanh, nhưng cậu nhanh chóng bắt được một điểm, "Dị năng giả cũng sẽ thăng cấp sao?"
[Sẽ.]
Trong lòng có tính toán, Lê Tử Ngôn từ trên sô pha nhảy xuống, không để ý đau đớn trên đùi mà chạy thẳng xuống lầu.
"Anh ơi! Anh Bạch! Anh Khoáng Viễn! Lại đây, lại đây!"
Mấy người nghe được tiếng kêu của Lê Tử Ngôn liền quay đầu lại, đây là lần đầu tiên thấy Lê Tử Ngôn không bình tĩnh như vậy.
Hàn Lâm Hạ biết Lê Tử Ngôn không phải không có chừng mực, bước nhanh đến trước mặt Lê Tử Ngôn, "Sao thế?"