Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 90: Đá bay em gái lẳng lơ - Mời thầy giáo ôn nhu uống trà (20)



Editor: Uyên Uyên

Cố Thừa Trạch và Lê Tử Ngôn cuối cùng đã kết hôn, sự kết hợp giữa gia đình nhà giáo và quân nhân gây ra một trận bàn tán sôi nổi trên Tinh Võng.

Ngay cả Lê Tử Hàn cũng được tặng một chủ đề hot – Ánh mắt anh ta nhìn Cố Thừa Trạch như "dao cau liếc vào mỏm đá", chuyện mâu thuẫn nội bộ gia đình nghi ngờ bị bại lộ.

"Anh hai."

Cố Thừa Trạch gật đầu chào hỏi Lê Tử Hàn, đối phương bĩu môi coi như là tiếp nhận, dù sao cũng là em trai bảo bối của mình kết hôn với người này, anh phải tiếp nhận mới được:

"Tử Ngôn có hơi mệt, còn đang ngủ."

"Mệt?"

Lê Tử Hàn nhíu mày, ngồi không yên trên sô pha:

"Công việc ở phòng y tế rất vất vả sao?"

"......Có một chút."

Cố Thừa Trạch không hiểu sao có chút chột dạ, hơi mỉm cười không dám nhìn thẳng vào mắt Lê Tử Hàn, vừa mới rót cho Lê Tử Hàn một ly nước đã nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ mở ra:

"Hết mệt chưa? Em có muốn nằm xuống không?"

Cố Thừa Trạch bước nhanh lên phía trước ôm eo Lê Tử Ngôn, nhẹ nhàng xoa nắn hai cái ở một góc Lê Tử Hàn không nhìn thấy:

"Có muốn anh ôm em đi không?"

"Không cần..."

Trên mặt Lê Tử Ngôn còn sắc hồng phấn, nhẹ nhàng lắc đầu, nắm lấy cánh tay Cố Thừa Trạch, sau khi hai người kết hôn đã kết hợp tinh thần lực giữa lính gác và dẫn đường, việc này khiến Lê Tử Ngôn vô cùng ỷ lại vào Cố Thừa Trạch. Khi cậu thấy Lê Tử Hàn ngồi ở bên kia thì hơi thả tay Cố Thừa Trạch ra, mặt đỏ bừng:

"Anh hai...."

Lê Tử Hàn nhíu mày, ánh mắt chuyển đến trên người Lê Tử Ngôn, vẻ mặt lập tức trở nên nghiến răng nghiến lợi.

Bởi vì vừa mới tỉnh dậy lại còn đang ở nhà, Lê Tử Ngôn chỉ mặc một bộ quần áo thường ngày rộng rãi, lộ ra cần cổ trắng như tuyết cùng xương quai xanh mảnh khảnh, dấu hôn trên đó cũng đặc biệt rõ ràng.

Lúc này Lê Tử Hàn đã biết vì sao trạng thái của Cố Thừa Trạch không đúng.

"Cố Thừa Trạch..."

Ba chữ này giống như từ trong chân răng ép ra:

"Cậu có biết kiềm chế không?"

"..."

Cố Thừa Trạch không nói gì, giơ tay đẩy kính, vành tai ngoài dự liệu đỏ lên, Lê Tử Ngôn quá mê người, trên giường vừa mềm vừa ngoan, kêu làm cái gì thì làm cái đó, nghe lời không chịu được. Tối hôm qua Lê Tử Ngôn xoã tóc nằm trên giường, làm nổi bật làn da trắng nõn của cậu, Cố Thừa Trạch một chút cũng không nhịn được.

Hung hăng liếc nhìn Cố Thừa Trạch, Lê Tử Hàn đi tới bên cạnh Lê Tử Ngôn, giống như bảo vệ con trai kéo cổ áo Lê Tử Ngôn lên, cài đến cúc áo trên cùng:

"Hôm qua là sinh nhật của Tiểu Cố nên ba mua tôm Long Tỉnh, còn chuẩn bị nước ép trái cây, hôm nay về nhà ăn cơm đi."

"Dạ, vậy để em thu dọn rồi liền trở về."

Lê Tử Ngôn gật đầu, có chút lấy lòng mỉm cười, khép lại vạt áo của mình:

"Anh hai ăn sáng chưa?"

"Ăn rồi, không cần lo cho anh."

Em trai nhỏ lấy lòng rất rõ ràng, nhưng vẫn hiệu quả xoa dịu được chút chua xót trong lòng Lê Tử Hàn, nhíu mày gật đầu:

"Em nghỉ ngơi đi, ăn sáng xong rồi về nhà."

"Dạ."

Nói xong, Lê Tử Hàn nhìn về phía Cố Thừa Trạch, dặn dò một câu:

"Chăm sóc bảo bối thật tốt."

"Đã biết, anh hai."

Lê Tử Hàn vẫn còn chuyện phải xử lý, nói hai câu liền rời đi, Cố Thừa Trạch thở phào nhẹ nhõm, trên mặt mang theo đau lòng cùng áy náy đi tới bên cạnh Lê Tử Ngôn.

"Còn mệt không?"

Tối hôm qua Cố Thừa Trạch quả thật có chút quá đáng, đến cuối cùng cả người Lê Tử Ngôn đều mềm nhũn, xụi lơ nằm trong lòng Cố Thừa Trạch, trên cơ thể đều là hương vị và dấu vết của Cố Thừa Trạch, nhưng Cố Thừa Trạch vẫn không bỏ qua cho cậu, mạnh mẽ dẫn dắt Lê Tử Ngôn cảm nhận được cảm giác kết hợp tinh thần lực, đem Lê Tử Ngôn vắt khô.

(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)

Nếu tính lại thì Lê Tử Ngôn ngủ cũng chưa tới năm tiếng đồng hồ.

"Không sao, eo và chân còn hơi mỏi."

Đây là thật, so với thân thể thì tinh thần ngược lại đặc biệt thoải mái.

Cố Thừa Trạch bế ngang Lê Tử Ngôn lên, ngồi trên sô pha, nhẹ nhàng xoa bóp eo Lê Tử Ngôn:

"Tốt hơn chưa?"

"Ừm."

Lê Tử Ngôn gật đầu, tựa đầu vào vai Cố Thừa Trạch, bộ dáng lưu luyến, ai nhìn cũng không thể chống cự.

Thật đúng là không thể trách Cố Thừa Trạch không kiềm chế, là do bản thân Lê Tử Ngôn cũng đã đủ để khiến người ta không thể cưỡng lại được.

Cháo đã sớm được robot giúp việc chuẩn bị, Cố Thừa Trạch giống như chăm sóc con nhỏ, đút từng muỗng vào miệng Lê Tử Ngôn, bản thân hắn cũng đặc biệt hưởng thụ quá trình này.

Đợi đến khi Lê Tử Ngôn nghỉ ngơi đủ, hai người mới mang theo Bánh Sữa ra khỏi nhà.

Bởi vì có Lê Duệ cùng Lê Tử Hàn chinh chiến, sự ổn định giữa các tinh cầu đã được cải thiện rất nhiều, hải tặc cũng biến mất, những quốc gia cũng xua tan ý nghĩ gây hỗn loạn, hai người đàn ông của Lê gia cuối cùng cũng chào đón công việc thanh nhàn hiếm thấy.

Lúc Lê Tử Ngôn và Cố Thừa Trạch về đến nhà đã là buổi chiều, ba Lê đang tự mình chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp, Lê Tử Ngôn muốn đi vào hỗ trợ nhưng bị Cố Thừa Trạch ngăn lại.

Nói đến chuyện này Lê Tử Ngôn có chút muốn cười, sau khi hai người ở bên nhau, Cố Thừa Trạch tự nhiên đi học nấu ăn, hiện tại coi như cũng làm ra được vài món.

Uống một ngụm nước ép trái cây mà Cố Thừa Trạch đưa tới, trên mặt Lê Tử Ngôn không tự chủ được mỉm cười.

Lê Tử Ngôn và Cố Thừa Trạch đã kết hôn được hai năm, Lê Duệ cũng coi như đã hài lòng với Cố Thừa Trạch, lúc ăn cơm một nhà năm người nói chuyện đều rất vui vẻ, gia đình hạnh phúc và người yêu ngọt ngào, Lê Tử Ngôn lại sinh ra một ý nghĩ quen thuộc lại xa lạ, nếu có thể cậu rất hy vọng có thể ở lại đây.

"007"

[Có mặt, ký chủ.]

"Cảm ơn mi"

Lời nói của Lê Tử rất trịnh trọng, làm cho hệ thống bên trong thức hải sửng sốt.

"Cảm ơn mi đã chọn ta."

[......]

007 không nói gì, xuyên thấu qua cảnh tượng trong thức hải nhìn thấy ý cười trên khóe miệng Lê Tử Ngôn, cũng có thể cảm giác được trong lòng Lê Tử Ngôn nổi lên sự thỏa mãn cùng chua xót.

Tình yêu mà cậu không dám mong muốn trong hiện thực, và tình cảm mà cậu đã từng đánh mất, đã được thực hiện ở trong hoàn cảnh này, có lẽ dù thật sự chết đi cũng không có gì hối tiếc.

Lê Tử Ngôn nắm lấy tay Cố Thừa Trạch, cùng đối phương mười ngón tay đan chặt, ánh mắt ngập nước, ngọt ngào trên khóe môi như muốn tràn ra.

Cậu kéo tay Cố Thừa Trạch, đối phương phối hợp cúi đầu, một nụ hôn vang dội liền in trên mặt Cố Thừa Trạch.

Trong mắt Cố Thừa Trạch hiện lên một chút kinh ngạc, những người khác cũng có chút khiếp sợ, tính tình Lê Tử Ngôn hơi ngại ngùng, rất ít thể hiện hành động thân mật trước mặt những người khác, huống chi là ở trước mặt cha mẹ mình.

Mọi người nhìn đôi má đỏ bừng của Lê Tử Ngôn, hai mắt mang theo hơi nước, còn có ý cười khóe miệng, vẻ mặt chậm rãi cũng trở nên bình tĩnh.

Đứa nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu đến như vậy là của bọn họ đó.

"Anh không hôn em sao?"

Lê Tử Ngôn chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội, Cố Thừa Trạch nhịn xuống rung động trong lòng, nhìn những người khác trên bàn, liền phát hiện ba người kia đã tự giác quay đầu.

Trên mặt mang theo nụ cười, Cố Thừa Trạch hôn trở lại, rơi trên đôi môi hồng nhuận.

"Rất thích anh."

"Ừm, anh cũng thích em, thích em nhất, chỉ yêu em thôi."

[Thế giới thứ tư, nam chủ Cố Thừa Trạch công lược thành công.]

[Nhận được 52 tích phân.]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.