“Không quản không quản, bớt thêm một chút đi? Tiểu Đinh~” Đường cuộn sóng thật dài kia khiến cho Thương Vân một trận buồn nôn, đầu đầy hắc tuyến nhìn Hoắc Trạch khóc lóc om sòm lăn lộn bán manh làm nũng.
[Vấn đạo] vừa đưa vào thị trường liền gợi ra sóng to gió lớn, đây là sơ hình của thời đại toàn tức a, tuy rằng còn chưa thể hoàn toàn thực hiện điều khiển bằng tư duy não, nhưng vậy đã đủ để người không thể tự kiềm chế.
Bao nhiêu người cảm xúc tung tóe chứng kiến một thời khắc này đến, hai mươi triệu bộ trò chơi đầu nhập vào thị trường trong giai đoạn đầu bị cướp mua không còn.
Ngay sau đó đẩy ra bản Internet phổ thông, thỏa mãn nhu cầu của những người yêu thích trò chơi lại không có năng lực mua thiết bị. Game này không chỉ giúp Intruder thuận lợi mở ra thị trường trong nước, còn thành một vũ khí hút tiền lợi hại, Intruder một năm lợi nhuận trăm ức, kiếm bồn mãn bát đầy.
“Mười hai ức đã là giá hữu nghị.” Thương Vân quay ghế dựa chậm rì rì nói, “Giá này người khác nghe được đều cảm thấy giống như nhặt không ấy, bản quyền cơ bản coi như tặng cho anh, đoàn đội chúng tôi trị giá cái giá này, không phải sao?”
Tim Hoắc Trạch đang nhỏ máu a, dù cho biết hồi báo giai đoạn sau nhất định càng lớn, nhưng hiện tại lập tức lấy ra nhiều tiền như vậy vẫn là run bắn cả người a! Hơn nữa, người xem chờ mong cao bao nhiêu ai cũng biết, nhỡ đâu quay không như ý vậy chẳng phải vốn gốc không về.
“Tôi cho anh một đề nghị,” Thương Vân đầy mặt cười xấu xa, khiến cho Hoắc Trạch nổi một thân da gà.
“Đừng, đừng cười như vậy, tôi sợ.” Hoắc Trạch sờ sờ cánh tay, người này tuy rằng là loại hoàn toàn khác với anh họ, nhưng so với loại người lừa chết người không cần tiền như Tống Đinh này, hắn cảm thấy dùng thực lực đường đường chính chính nghiền ép người như anh họ đáng yêu hơn.
“Xí, không tiền đồ…” Thương Vân đối với nhị hóa này vẫn là quan tâm có thừa, luôn luôn cảm thấy hắn rất giống một con chó cỡ lớn, “Anh tìm ông anh họ kia của anh kìa, bảo anh ta đầu tư đi, dù sao anh ta chỉ có tiền.”
Hoắc Trạch nuốt nuốt nước miếng, tìm anh họ? Nói đùa sao! “Anh ấy có thể đầu tư sao?” Anh họ luôn luôn chướng mắt hắn không làm việc đàng hoàng.
“Liệt nữ sợ triền lang, từ từ mài!” Cho Hoắc Trạch đi bám Hoắc Thần đi, như vậy Hoắc Thần sẽ không còn thời gian gây rối mình nữa!
Thương Vân cảm thấy Hoắc Thần có chút uống nhầm thuốc, không đi khanh khanh ta ta với nữ chính đến đây gây rối hắn làm cái gì, một ngày gọi ba năm cuộc, gọi lại không nói gì, bình thường tặng quà linh tinh, cho dù Thương Vân có chậm tiêu nữa cũng phát hiện Hoắc Thần rắp tâm bất lương.
Thương Vân cũng không có ác cảm gì với Hoắc Thần, nhìn nhau thấy hợp mắt hẹn pháo(1) một cái cũng không có gì, nhưng mà ai bảo hắn là nam thứ chứ, hắn cũng không muốn bị vòng sáng của nữ chính vẩy đến.
Hoắc Trạch cắn răng một cái, bất chấp luôn, “Tôi đi tìm anh họ, điện ảnh này tôi qua chắc rồi, đập nồi bán sắt cũng phải quay.” Nói xong liền chạy đi như một cơn gió.
Thương Vân lắc đầu, tuổi trẻ thật tốt mà!
Đối với Hoắc Trạch đến, Hoắc Thần ngược lại là có chút bất ngờ, đứa em họ này không phải luôn sợ tránh hắn không kịp sao, hôm nay làm sao lại tự mình đưa lên cửa thế này? Mặt trời mọc ở phía Tây rồi?
Hoắc Trạch đặt mông ngồi trên ghế sofa, nói rõ ý đồ đến, rất có một bộ tư thế anh không đồng ý em sẽ không đi.
Hoắc Thần nâng nâng mi, gan mập lên nhỉ! Hoắc Trạch không tự giác ngồi dịch ra bên ngoài, cách Hoắc Thần xa một chút.
“Tiểu Đinh ra chủ ý?” Hoắc Thần không chút để ý nói.
“Làm sao anh biết?” Hoắc Trạch theo bản năng hỏi lại, lại nhanh chóng nói, “Em cũng cảm thấy như vậy, bộ điện ảnh này khẳng định kiếm lớn.” Biểu tình là em quan tâm anh.
Hoắc Thần lạnh mắt liếc qua, Hoắc Trạch đang vênh váo lập tức rụt về, âm thầm phỉ nhổ mình không tiền đồ.
“Bảo anh đầu tư cũng được, có điều kiện.” Hoắc Thần không nhanh không chậm nói.
“Anh họ định đầu tư bao nhiêu?” Hoắc Trạch nhanh chóng nói.
Hoắc Thần không nói chuyện, chỉ nhìn Hoắc Trạch, nhìn đến Hoắc Trạch phát sợ, làm một động tác kéo khóa, tỏ vẻ mình sẽ không chặn ngang nữa.
“Sáu ức đi,” Hoắc Thần chia sẻ một nửa phiêu lưu cùng kỳ ngộ, rất hợp ý Hoắc Trạch, vậy không cần người khác tham gia vào nữa, “Chú giúp anh giám sát tiểu Đinh chặt chẽ một chút.”
Hả? Hoắc Trạch nháy mắt mấy cái, không rõ có ý gì.
“Có ai đến gần tiểu Đinh thì báo anh một tiếng, biết chưa?” Hoắc Thần đối với em trai ngốc rất bất đắc dĩ, ai bảo em họ ngốc này chọc Thương Vân vui chứ!
Biết! Hoắc Trạch chỉ là không hiểu vì sao phải giám thị Tống Đinh, giữa bọn họ có đụng chạm gì sao?
Nhìn ánh mắt mê mang của Hoắc Trạch, Hoắc Thần xấu tâm nhãn nói, “Có lẽ về sau chú phải gọi chị dâu.”
Chị dâu? Ai? Tống Đinh? Hoắc Trạch cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, anh, anh nói chuyện cười à? Hoắc Trạch cảm thấy tâm linh của mình nhận đến tàn phá nghiêm trọng, cần bồi bổ cho tốt một chút.
Hoắc Trạch bay đi giống như du hồn, quả nhiên người khác không xong bản thân liền tốt, Hoắc Thần dường như có chút có thể hiểu ý tưởng của Thương Vân, chẳng trách hắn thích chọc em trai ngốc này của mình như vậy.
Hoắc Thần cảm thấy vui vẻ vì bản thân lại hiểu thêm một chút tâm tình của Thương Vân, sống hơn ba mươi tuổi, vô số lần đầu tiên đều tặng cho Thương Vân. Hoắc Thần ngoắc ngoắc khóe môi, điều này làm hắn cảm thấy mình giống một người, mà không phải một đài máy móc không máu không thịt.
“Boss, có cần gặp mặt thực tập sinh mới đến một lần không?” Từ sau khi tiểu tử Tống Đinh kia đi boss vẫn luôn không vui, hằng năm đều tuyển thực tập sinh, không đến một tháng lại đuổi đi. Cũng phải, có châu ngọc Tống Đinh kia ở phía trước, chướng mắt người khác cũng rất bình thường, bây giờ nghĩ lại thích nam nhân cũng chẳng phải chuyện lớn gì, chung quy vẫn tốt hơn so với thiếu người, bận chết hắn rồi.
Hoắc Thần phất phất tay, “Cậu đi dặn dò một chút là được.” Khi Hoắc Thần phát hiện Thương Vân với hắn là đặc thù, là độc nhất vô nhị, hắn đã không còn hứng thú với thực tập sinh đến từ trường học này.
Hoắc Thần dựa vào ghế làm việc, hồi tưởng lại thời điểm lần đầu tiên hắn phát hiện mình ôm tâm tư khác với Thương Vân. Lần đó, Hoắc Thần tìm bạn giường cố định của hắn phát tiết du͙ƈ vọиɠ, ngay khi đến điểm giới hạn, khuôn mặt nữ nhân kia đột nhiên biến thành mặt Tống Đinh, không vân đạm phong khinh như dĩ vãng, đôi mắt nhuộm tìиɦ ɖu͙ƈ diễm lệ chói mắt, trong nháy mắt kia kɦoáı ƈảʍ của Hoắc Thần bay lên đến một mức độ khác. Sau khi xong việc Hoắc Thần đuổi nữ nhân kia đi, một mình dựa vào giường hút thuốc, suy tư thật lâu, hình như rõ ràng nguyên nhân mình luôn chú ý người kia.
Hoắc Thần lắc đầu, hắn làm sao cũng không ngờ được sẽ có một người đột nhiên xông vào trong thế giới của hắn như vậy, còn là một nam nhân, chẳng qua động tâm chính là động tâm, càng hiểu nhiều càng chìm sâu, loại cảm giác không khống chế được này Hoắc Thần vui vẻ chịu đựng.
Bạch Tuyết lòng tràn đầy chờ mong ở bên ngoài lại không nhìn thấy người tâm tâm niệm niệm, không khỏi thầm oán Vương bí thư đến truyền lời, cảm xúc cũng mang ra theo, Vương bí thư đáy lòng cười lạnh, người không biết rõ vị trí của mình thường thường ngã rất đau.
Bạch Tuyết nhìn thấy nam nhân ngày đó đụng vào mình ở kênh tài chính kinh tế, biết được hắn chính là tổng tài Khải Minh, bất giác phương tâm ám hứa, không biết lúc hắn nhìn thấy mình sẽ là dạng biểu tình gì, đại khái sẽ ngạc nhiên cũng không phải tất cả mỹ nữ đều là bình hoa đi!
Đáng tiếc, Bạch Tuyết bĩu môi, vậy mà lại không gặp mặt, nhất định là Vương bí thư kia căn bản không nhắc đến mình, sợ mình đoạt vị trí của hắn, xem ra phải tìm thời gian ám chỉ cho hắn một chút, hứng thú đối với vị trí thư ký tổng tài của mình sao có thể sánh bằng vị trí phu nhân tổng tài, nếu có thể thống nhất mặt trận với hắn, sau khi chuyện thành sẽ không bạc đãi hắn.
Nghĩ xong những điều này, Bạch Tuyết kiềm chế tính tình, bắt đầu xử lý công việc trong tay, nữ nhân có ngoại hình mà không có đầu óc e là sẽ không được nam nhân cao cao tại thượng kia coi trọng, hắn cần một người vợ cơ trí giúp hắn xử lý mọi chuyện phía sau, xử lý quan hệ giao thiệp, mà mình sẽ là người chọn tốt nhất. Ngươi nói những đại tiểu thư từ nhỏ bồi dưỡng ra kia, hừ, nếu Thần để ý bọn họ cũng sẽ không ba mươi mấy tuổi còn chưa kết hôn.
Bạch Tuyết càng nghĩ càng vui vẻ, không kìm lòng được ngâm nga hát lên.
Thương Vân lúc này đang bị Hoắc Trạch cổ quái nhìn từ đầu đến chân, từ chân đến đầu, giống như hắn có ba đầu sáu tay ấy, “Anh rốt cuộc muốn như thế nào?” Trước khi bản thân không nhịn được mà ném hắn ra ngoài, Thương Vân đặt câu hỏi, chết cũng phải cho ngươi chết rõ ràng không phải sao.
Hoắc Trạch mấp máy môi, cuối cùng lại không nói cái gì, người trước mặt đích xác có mị lực làm người mê luyến, chỉ là người bị hấp dẫn không phải anh họ mình thì tốt rồi, hắn đều có thể cảm nhận được bình tĩnh trước cơn bão.
Bác cả nhà mình mà biết được… Biết thì bác cũng chẳng làm gì được Tống Đinh, Tống Đinh cũng không phải phượng hoàng nam sống dựa vào nam nhân, nhìn theo tình thế hiện tại, Hoắc gia đã không đè ép được Intruder nữa, đối nghịch với Intruder cũng không phải cử chỉ sáng suốt.
Ai, cho nên mới là mưa rền gió dữ bắt đầu, anh họ cũng không phải người mặc người sắp xếp, nếu không cũng sẽ không ba mươi mấy còn chưa kết hôn, tàu Titanic đâm núi băng, chuyện này lớn. Mình vẫn là tìm một cơ hội chạy xa thôi! Không đúng a, Tống Đinh còn chưa cùng một chỗ với anh họ đâu, đúng rồi, chỉ cần Tống Đinh chướng mắt anh họ là được, vấn đề gì cũng không có.
Biểu tình của Hoắc Trạch thay đổi thất thường, Thương Vân nhìn thẳng bĩu môi, mặc hắn ở kia điên thôi, mình còn một đống việc phải làm đây!
Đối với tinh thần khắc mà không bỏ của Hoắc Thần, Thương Vân sâu sắc biểu lộ tiếc nuối, nếu mà hắn dùng thái độ đối đãi Bạch Tuyết đối với Thương Vân, Thương Vân cũng không ngại cho hắn biết vì sao hoa lại đỏ như vậy, mà dáng vẻ hiện tại này của hắn ngược lại làm Thương Vân khó xử.
Ánh mắt Thương Vân cố ý vô tình đảo qua nửa người dưới của Hoắc Thần, làm cho Hoắc Thần cúc hoa căng thẳng, tiểu Định lại muốn làm gì?
“Anh biết Bạch Tuyết không?” Thương Vân nhịn không được hỏi, nam thứ này không đi theo kịch bản thật sự được sao, mình đã suy nghĩ nghìn vạn loại phương pháp đi ngược nữ chính, kết quả nam thứ lại lơ là làm hỏng của hắn, hắn có thể có sắc mặt tốt mới là lạ.
Hoắc Thần vừa nghe là tên một nữ nhân, lập tức phủ nhận, “Không biết.”
“Anh lái xe đụng phải cô ta, hiện tại cô ta là thư ký của anh, thực tập sinh.” Thương Vân tử tế nhắc nhở.
Hoắc Thần đầy mặt không rõ ràng cho lắm, nhìn Thương Vân không nói lời nào.
Thương Vân híp mắt lại, ai đến nói cho hắn nam thứ nhảy kịch bản phải làm sao giờ, vừa gặp đã yêu gặp lại một lòng đã nói đâu, phòng tối play đã nói đâu! Cởϊ qυầи ngươi liền cho ta xem cái này! Thương Vân có loại cảm giác đánh vào trên vải bông, không phải nói muốn ngược nữ chính sao? Nam thứ không lên sàn diễn làm sao bây giờ! Tâm tình Thương Vân rất khó chịu, nhìn Hoắc Thần lại càng khó chịu, nam thứ giỏi lắm sao!
Thương Vân ngẫm lại, nhiệm vụ thay đổi vận mệnh của nhân vật chính, xả giận thay nhóm pháo hôi cũng không phải chỉ một dạng như vậy, nghĩ đến đây, Thương Vân ngẩng đầu nhìn Hoắc Thần, nhìn đến trong lòng Hoắc Thần hoảng sợ, tổ tông này là làm sao? Biểu tình nắng mưa thất thường, mình không có làm sai cái gì đấy chứ?
Ý tưởng của Thương Vân rất đơn giản, tuy nói Hoắc Thần này là nam thứ, thật ra cũng là một pháo hôi, vì yêu yên lặng trả giá cái gì đều là chó má, hắn buông tay đối với nữ chính mà nói cũng là một loại trừng phạt, không có hắn hộ giá hộ tống, nữ chính gả vào Lâm gia không dễ dàng như vậy. Nghĩ đến đây, ánh mắt Thương Vân nhìn nửa người dưới của Hoắc Thần nóng lên, không tự giác liếm liếm môi, một chút cũng không phát hiện động tác này có bao nhiêu mê người.
Về nam thứ ảnh hưởng Thương Vân sâu nhất tự nhiên là năng lực phương diện nào đó của hắn, làm nữ chính đến chết đi sống lại, Thương Vân có chút ý động. Đối với bạn giường, Thương Vân luôn luôn đều là thà thiếu không ẩu, duy trì trạng thái linh hồn mấy trăm năm không ăn mặn(2), duy nhất không xác định chính là tên này có từng làm với nam nhân chưa.
Hoắc Thần cảm giác nửa người dưới sưng lên, xấu hổ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhưng mà tầm mắt của Thương Vân lại càng ngày càng nóng bỏng, Hoắc Thần có chút không tự kiềm chế được, thanh âm khàn khàn mở miệng, “Còn nhìn tôi như vậy, tôi cũng không cam đoan sẽ không dùng sức mạnh.”
Thương Vân nâng cằm, “Vậy thì đến đây! Sẽ không phải là không được đấy chứ!”
Thương Vân đứng lên, đi qua, cúi người dán lên môi Hoắc Thần, xấu xa đưa đầu lưỡi liếm hàm răng hắn một chút, “Thế nào mới gọi là trêu chọc đây?”
Đôi môi Thương Vân ướŧ áŧ hiện lên sáng bóng, miệng khép mở không biết đang nói cái gì, Hoắc Thần đã sớm nghe không vào, đầy mắt đều là môi đỏ hé mở kia, lại tiếp tục nhịn chính là ninja rùa.
Hoắc Thần ôm lấy Thương Vân lập tức đi về phía phòng ngủ, đây là lần đầu tiên hắn vào phòng ngủ của Thương Vân, lại không có tâm tư xem xét.
Một đêm này, hồng lãng quay cuồng, thân thể trống trải rất lâu của Thương Vân vô cùng thỏa mãn, không hổ là nam thứ chính thân kinh bách chiến mà!
Sau khi xong việc, Thương Vân thong thả đứng dậy, đi vào phòng tắm tắm rửa, dính dính rất không thoải mái. Hoắc Thần cũng thật thoải mái thở ra một hơi, hình ảnh vẫn yy trong mơ suốt mấy năm qua rốt cuộc trở thành sự thật, bản thân hắn còn cảm thấy lâng lâng rất không chân thật. Nhưng mà, Hoắc Thần có chút ảo não, bổn ý của hắn là muốn làm Tống Đinh không rời được giường mới tốt, ngày hôm sau chăm sóc người yêu cũng là một chuyện rất có tình thú. Nhưng bản thân đều kiệt sức mà Tống Đinh vẫn còn tâm tình tắm rửa, cảm giác thất bại tự nhiên mà sinh.
Thương Vân buộc một cái khăn tắm bên hông liền đi ra, làm Hoắc Thần nhìn lại muốn sói vồ, bị một ánh mắt của Thương Vân ngăn lại.
“Nhanh tắm rửa đi ngủ, đến phòng bên cạnh.” Thương Vân ghét bỏ nhìn thoáng qua một giường lộn xộn kia, cũng bao gồm cả Hoắc Thần đang nằm ở trên giường.
Sau khi Thương Vân đi ra, Hoắc Thần thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, đây là tiết tấu dùng xong liền ném a! Hoắc Thần đứng lên đi tắm rửa sạch sẽ, liền bò lên giường Thương Vân ôm người yêu nhẹ nhàng thoải mái, kiên kiên định định đi ngủ, về phần hội nghị buổi sáng, trời biết!
Đối với lần đầu tiên boss vô cớ nghỉ làm, Vương bí thư run run lông mày, hắn có một loại dự cảm không tốt, loại hành vi tùy hứng này của boss tuyệt đối sẽ không phải một lần cuối cùng.
Bạch Tuyết có chút nóng vội, mắt nhìn thực tập từng ngày từng ngày qua đi, cô lại ngay cả mặt Hoắc Thần cũng chưa nhìn thấy, vậy làm sao được. Hôm nay Hoắc Thần căn bản không có đến, vậy cô hóa trang thanh nhã như vậy cho ai xem chứ!
Bạch Tuyết tâm tình khó chịu xử lý đống đồ lộn xộn, nhìn văn phòng tổng tài đóng chặt mà cắn răng, cô còn chưa có tư cách đi vào, không thể nóng vội, không thể nóng vội.
“Vương bí thư, tổng tài hôm nay làm sao không đến? Là bị bệnh sao?” Nếu bị bệnh thì chính là một cơ hội tốt để hỏi han ân cần a!
Vương Minh Bân nâng kính mắt, trong mắt tinh quang chợt lóe, “Không có, có lẽ là tốt hôm qua quá mệt mỏi thôi!” Vương bí thư có ẩn ý nói.
Bạch Tuyết không biết là thật nghe không ra hay là giả vờ không biết, “Đúng vậy, tổng tài mỗi ngày bận rộn như vậy, người làm bằng sắt cũng không chịu nổi, thật mong nhanh chóng chuyển chính mà, vậy có thể giúp làm nhiều hơn chút chuyện.”
Vương bí thư không lại để ý cô, nữ nhân mơ mơ hồ hồ đi nhanh đi mới tốt, lần sau nhất định phải tuyển một nam sinh đến mới được, ít nhất sẽ không mơ làm cô bé lọ lem.
“Vương bí thư, đây là đồ anh muốn, em làm xong rồi.” Hàn Minh đi tới, đưa một chồng đồ cho Vương Minh Bân, “Này…” Hàn Minh gãi gãi đầu, “Phương án kia của em còn chưa làm xong, anh Vương xin giùm, kéo dài thời gian một chút!”
Vương Minh Bân gật gật đầu, “Cậu từ từ làm đi, hôm nay boss không đến, khi nào boss đến tôi sẽ giải thích rõ cho.” Đối với Hàn Minh Vương Minh Bân vẫn là rất thưởng thức, boss cũng có ý đưa hắn lên làm trợ lý cho mình, sớm xây dựng quan hệ tốt vẫn là rất tất yếu.
Hàn Minh cười cong ánh mắt, “Cám ơn anh Vương, em sẽ nhanh, tranh thủ trước khi boss đi làm hoàn thành, thật là trời cũng giúp ta.” Hàn Minh vừa chạy vừa nói, vô duyên vô cớ được thêm một ngày chuẩn bị chính là bánh từ trên trời rơi xuống, có thể không phải yêu cầu kéo dài thời gian với boss tự nhiên là tốt nhất.
Vương bí thư bật cười lắc đầu, nhóc con này rất khó làm người có ác cảm, lại nhìn nhìn nữ nhân trước mắt, trang dung ngược lại là thanh đạm, môi kia màu sắc phấn hồng non mịn, lộ ra sáng bóng, hơi hơi cong lên, tản ra dụ hoặc.
Váy Âu chuyên nghiệp, rất vừa người, chỉ là sơmi trắng bên trong nút thắt mở đến khe ngực, lộ ra một luồng hơi thở phóng đãng.
Vương bí thư nhăn mi, “Còn có việc gì sao?”
Bạch Tuyết hoàn toàn không rõ mình đắc tội Vương bí thư ở điểm nào, cũng không quá để ý, một thư ký mà thôi, phồng miệng, hầm hừ đi về vị trí của mình.
Chẳng qua Bạch Tuyết tự nhận là cơ hội tới, cuối năm công ty sẽ mở họp hằng năm, tổng tài dù sao phải đến lộ mặt một lần. Bạch Tuyết cảm thấy mình ngủ đông thời gian dài như vậy chính là vì giờ khắc này, cô phải trang điểm thật xinh đẹp làm hắn sáng mắt tiếp đó yêu mến mình mới được.
Bạch Tuyết yên lặng kế hoạch tương lai của mình, không biết tất cả những chuyện này đều rơi vào trong mắt Thương Vân. Thương Vân nếu đã định đem Hoắc Thần đặt ở trên giường của mình, tự nhiên không thể để cho Bạch Tuyết nhúng chàm, vậy mất mặt bao nhiêu chứ, đường đường hậu duệ cửu vĩ hồ mị lực lại không so được với một người phàm, bị tộc nhân của mình biết còn không cười chết.
Thương Vân nhìn nữ nhân làm các loại chuẩn bị ở trong gương nước, vê ngón cái cùng ngón trỏ, nữ chính, ngươi tốt nhất đừng chạm vào đồ của ta nha, hậu quả kia không phải ngươi có thể thừa nhận!
(1) + (2) Hẹn pháo & ăn mặn: đều chỉ chuyện lên giường XXX