Xuyên Nhanh Chi Tra Thụ Không Tra

Chương 3-1: Võ hiệp thiên



Thương Vân tìm một tư thế thoải mái nằm ở trong tinh thể kia, “Thanh Phong, ngươi có yêu một người sao?”

Thanh Phong đang xem xét báo cáo hoàn thành nhiệm vụ của người khác, tay ngừng một chút, “Có yêu.” Một câu nhẹ nhàng, không có câu tiếp.

Thương Vân cũng không truy vấn, gối lên cánh tay mình nằm thẳng, không biết suy nghĩ cái gì.

Thanh Phong sửa sang lại hồ sơ xong, “Không thử hưởng thụ loại du lịch này một chút sao? Cảm giác được yêu không tốt à?”

Thương Vân trợn trắng mắt, chẳng qua là chút phàm nhân bị thuật mị hoặc mê hoặc mà thôi, có cái gì tốt.

Thanh Phong bỗng bật cười, “Thương Vân, ngươi cũng quá không hiểu mị lực của bản thân mình, lần trước ngươi nói muốn thử giới giải trí, thay đổi ý tưởng không?”

Thương Vân giãn thân thể, “Vẫn là bỏ đi, ta sợ sẽ không nhịn được gϊếŧ người, ta không có nhẫn nại tốt như vậy để đi lòng vòng.”

“Vòng giải trí cũng không phải chỉ có diễn trò ca hát, không phải ngươi rất thích làm đặc hiệu cái gì sao?” Thanh Phong đi đến trước tủ hồ sơ, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua từng hàng túi hồ sơ.

“Vậy còn không bằng đi làm hacker.” Thương Vân cười nhạt, “Lại nói, hiện tại ta làm không phải là đang diễn trò sao? Suy diễn cuộc sống của người khác.”

Thanh Phong xì một tiếng nở nụ cười, “Ngươi đó là bản sắc biểu diễn mà!”

Thương Vân có chút đỏ mặt, tiếp theo trừng mắt nhìn Thanh Phong một cái, “Bản sắc biểu diễn cũng là diễn, còn có, lần sau chọn thân phận tốt một chút, đừng vừa lên đến đã làm cho trở tay không kịp.”

“Cái này thì ta không khống chế được, sau khi ngươi đi vào vị diện chúng ta sẽ không can thiệp được, nó có một bộ quy tắc riêng của mình,” Thanh Phong ngừng một chút, “Ta nghĩ gió xoáy năng lượng lúc trước cũng có lẽ là bởi vì ngươi sử dụng sức mạnh vượt qua vị diện quá nhiều mà dẫn đến vị diện bắn ngược, dù sao vị diện cũng là tự có ý thức sạch sẽ riêng, cũng sẽ muốn thanh lý sạch người từ bên ngoài đến.” Thanh Phong nói là thật, nhưng thật ra vị diện cũng là có trực giác dã thú, đối với loại đại thần như Thương Vân nó sẽ chỉ kính nhi viễn chi(1), sẽ không đến gây khó dễ, Thanh Phong chính là chắc chắn Thương Vân không biết quy tắc vị diện mới ăn nói lung tung lừa gạt hắn.

Thương Vân nửa tin nửa ngờ, “Ta đây về sau không cần sử dụng những sức mạnh kia nữa?”

“Vậy ngược lại không cần, đừng vượt quá là được, chúng ta vẫn lấy an toàn của nhân viên công tác làm nguyên tắc quan trọng nhất.” Ngón tay Thanh Phong dừng một chút, rút một túi hồ sơ ra, “Cái này thế nào?” Vẫy vẫy về phía Thương Vân, “Nhân viên quản lý phái đi lần trước nhiệm vụ thất bại bị thương thần hồn, còn đang tu dưỡng, là cái phiền toái a!” Thanh Phong ngoài miệng nói như vậy, trên mặt lại không có vẻ lo lắng.

“Nói chút xem,” Thương Vân vẫn là có chút hứng thú với loại này, xương cốt khó cắn mới thơm không phải sao!

“Đây là một tiểu thuyết võ hiệp ma huyễn mary sue,” Biểu tình của Thanh Phong rất là rối rắm.

Thương Vân khiêu khiêu mi, thế thì sao?

“Quản lý viên lúc trước không ngăn cản được vòng sáng mary sue của nữ chính, yêu phải nàng, dẫn đến nhiệm vụ thất bại, nhưng mà điểm này đối với Thương Vân mà nói hắn là không thành vấn đề đúng không, dù sao đối với nữ nhân ngươi…” Thanh Phong kéo dài âm, không nói rõ ra.

Hứ, Thương Vân trợn trắng mắt, kỳ thị cơ lão(2) à, nữ chính mary sue sao, sẽ không phải là cái loại một đống hậu cung kia đấy chứ?

Thanh Phong cười gật gật đầu, chính là như vậy.

Em gái ngươi! Thương Vân thầm mắng, viết loại văn này đều nên kéo đi xử bắn năm phút đồng hồ, não tàn sao? Nữ nhân kia sinh còn chẳng sinh được, còn mưu đồ thiên hạ nữa? Troll nhau à!

“Cho nên… muốn đến xem xem không?” Thanh Phong cười có chút muốn ăn đòn.

Kia không phải vô nghĩa sao? Thương Vân nhắm mắt lại, đều đã đang tra tìm số thứ tự, còn hỏi loại câu hỏi ngu xuẩn này, mary sue à, cũng đừng có lông mi cầu vồng cái gì, hắn là không cam đoan sẽ không làm thịt nữ chính đâu!

“Nhiệm vụ khó khăn như vậy, hoàn thành tổng phải có chút phúc lợi chứ, chúng ta xuyên qua giữa các vị diện hoàn thành nhiệm vụ sẽ không phải là làm không công đấy chứ!” Thương Vân cảm giác không quá thích hợp, làm không công cũng không phải phong cách của hắn, cho dù là tiện nghi sư phụ cũng không được.

Thanh Phong không đành lòng nhìn thẳng, chỗ ngươi nhiều bảo bối như vậy còn để ý chút đồ vật này, hơn nữa chủ yếu còn không phải vì tốt cho ngươi, lời này Thanh Phong không thể nói, “Lần sau đến một cái thanh xuân vườn trường thả lỏng một chút đi, bình thường đều là lần lượt một khó một thoải mái, lúc đầu cảm thấy Thương Vân hình như hoàn thành rất dễ dàng mà? Muốn thả lỏng trước một chút không?” Thanh Phong chớp chớp mắt, thù lao cái gì ta không nghe thấy.

Thương Vân không để ý cái tên tự quyết định này, “Nhanh lên đi!”

Thanh Phong giả vờ xoa xoa mồ hôi trên thái dương, đưa mã hóa vào một cái bàn ngọc, “Vậy lần sau liền trực tiếp vào vườn trường không cần quay về đâu, mua một tặng một không cần cảm ơn!” Nói xong không đợi Thương Vân bùng nổ liền ấn xác định, cuối cùng cũng coi như đưa đi.

Thương Vân đang muốn mắng chửi người, để cho một lão yêu quái nghìn năm đối kháng với một đám học sinh trong tháp ngà, có còn muốn mặt mũi nữa không! Liền cảm thấy hoa mắt, lọt vào trong tầm mắt đã là nội thất trang trí cổ hương cổ sắc(3), Thương Vân tức đến gạt hết đồ trên bàn xuống đất.

“Quốc sư, xảy ra chuyện gì sao?” Tiếng nói the thé của Nguyên Bảo vang lên ở ngoài cửa.

“Vào đi,” Thương Vân sờ sờ mặt nạ trên mặt, ngày mai chính là ngày nữ chính vào cung, thứ nữ Tô Diệu Tuyết không được sủng ái nhà thừa tướng, một nữ chính mary sue xuyên việt mà đến, cùng hoàng đế Long Tư Khang, Cung thân vương Long Tư Lâm, Nhạc Thu Vũ con trai minh chủ võ lâm, giáo chủ Ma giáo Cầu Bạch cùng với một vị thần y Lam Tử hoạt tử nhân nhục bạch cốt(4), còn có một vị trấn quốc đại tướng quân Tần Đan, dây dưa không rõ, cuối cùng cùng nhau hài hòa.

Trước không nói ba người không võ lâm, người hoàng thất chỉ có chút tiền đồ thế này? Huynh đệ cộng thê(5)? Còn có một đại tướng quân tay cầm trọng binh tham gia vào, thật sự là say, tự tôn của nam nhân tất cả đều bị chó ăn rồi?

“Quốc sư…” Nguyên Bảo cố gắng thu nhỏ thân thể cao lớn của mình lại, đất đầy mảnh vụn, nhìn qua tâm tình quốc sư rất không tốt a!

“Gọi người quét tước một chút.” Thương Vân bình tĩnh nói, mặt nạ màu vàng kim chợt lóe một luồng sáng lạnh lùng.

“Vâng.” Nguyên Bảo nhanh chóng lui ra, gọi người vào dọn dẹp.

Thương Vân rời phòng, tính toán làm sao có thể ngược được nữ chính, ngày mai chỉ là tiểu tuyển vào cung, cách gặp hoàng thượng còn xa lắm! Nhưng mà nữ chính của chúng ta là ai chứ, nữ nhân hiện đại không sợ trời không sợ đất, trước khi vào cung mới xuyên việt đến, chưa phản ứng kịp đã bị đưa vào hoàng cung, đêm đó liền vụиɠ ŧяộʍ ra ngoài, vừa lúc đụng phải hoàng đế ra ngoài tự hỏi nhân sinh, còn là thường phục. Long Tư Khang cảm thấy nàng rất đặc biệt, không giống với những nữ nhân theo khuôn phép cũ trong cung kia, giống như một đường phong cảnh tịnh lệ, sâu sắc hấp dẫn hắn.

Tô Diệu Tuyết giả trang cung nữ đương nhiên là chạy không thoát, sau bị bắt trở về vốn là phải chịu trừng phạt, hoàng thượng truyền lời qua tiểu trừng đại giới(6), cô cô cung Trữ Tú chỉ có thể từ bỏ.

Mà quốc sư Thương Vân đây chính là khi hoàng đế muốn lập Tô Diệu Tuyết làm hậu thì đứng ra phản đối, hắn dạ quan thiên tượng(7), nữ nhân này là người gây nên loạn thế, nên trừ bỏ.

Hoàng đế ra sức bảo vệ Tô Diệu Tuyết, cuối cùng nạp làm Tuyết phi mới thôi.

Đối với quốc sư có thể nhìn thấu mình này, Tô Diệu Tuyết ghi hận trong lòng, nhiều lần ở chỗ hoàng đế thượng nhãn dược(8), thổi gió bên gối, sau khi có thế lực riêng còn phái người ám sát quốc sư.

Sau một lần quốc sư cầu mưa thất bại, uy vọng hao tổn, hoàng đế nhân cơ hội, chức quốc sư chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.

Theo lý mà nói Tô Diệu Tuyết hẳn là thấy đủ, nhưng mà lại không phải như thế, Tô Diệu Tuyết không thỏa mãn với những ngày chờ đợi sủng hạnh, một lần thích khách vào cung ám sát hoàng đế, lúc chạy trốn chạy đến nơi ở của Tô Diệu Tuyết lúc ấy đã là quý phi, Tô Diệu Tuyết cứu người này cũng đưa ra khỏi cung, người này chính là giáo chủ Ma giáo Cầu Bạch. Sau khi hoàng đế biết thì giận dữ, biếm vào lãnh cung, Tô Diệu Tuyết thiết kế thả một cây đuốc đốt lãnh cung, bản thân thì ve sầu thoát xác chạy mất.

Hoàng đế không thể tự tiện rời kinh, sai Cung thân vương tự mình đi tìm Tuyết quý phi về, sau đó liền cùng đám người rối loạn kia lẫn lộn với nhau, hoàng đế bất đắc dĩ, lại không muốn rời khỏi, đành phải cam chịu cùng năm người khác cùng nhau có được Tô Diệu Tuyết.

Vậy đầu tiên là phải phá hỏng lần đầu tiên gặp mặt của hoàng đế cùng Tô Diệu Tuyết? Thương Vân đi vào đan phòng(9), nhìn người trong gương, một thân trường sam màu trắng, mặt nạ lưu kim màu bạc lộ ra thần bí cùng nguy hiểm. Thương Vân lấy mặt nạ xuống, khóe miệng giật giật, mặt hại nước hại dân, chẳng trách vẫn phải đeo mặt nạ, quốc sư gọi Thiên Dạ này mới là sao loạn thế, này nếu thả ra ngoài cũng không thua gì hồng thủy mãnh thú.

Tròng mắt Thương Vân vòng vòng, có lẽ không cần phiền toái như vậy, cứ thử một chút xem sao!

Thương Vân lấy giấy cắt ra một hình người, thổi một hơi, trang giấy hình người liền lơ lửng trên mặt đất biến thành một người sống, mặc quần áo thích khách màu đen, quay người đi ra ngoài.

Thương Vân bỏ mặt nạ xuống, đặt ở trên bàn, tắt đèn đi nghỉ ngơi, yên tĩnh chờ trò hay.

Bên kia, hoàng đế Long Tư Khang đang chuẩn bị đi ngủ, một vệt bóng đen chợt lóe, Long Tư Khang lập tức xoay người, tia sáng bạc lóe lên, một đường bóng kiếm rơi vào chỗ Long Tư Khang đứng lúc trước.

Người áo đen một kích không trúng cũng không dừng lại, quay người liền chạy, Long Tư Khang bay người đuổi theo, thị vệ bị động tĩnh hấp dẫn đến cũng cùng nhau xông lên bọc đánh.

Người áo đen ba năm phát lẻn vào thần điện, Long Tư Khang sai thị vệ cùng thủ vệ thần điện tách ra tìm kiếm, bản thân thì lập tức đến phòng quốc sư.

Trực giác nói cho Long Tư Khang chuyện này nhất định có liên quan đến quốc sư, cũng không cho người thông báo, trực tiếp đẩy cửa vào tẩm điện của quốc sư.

“Lạch cạch” một tiếng, Thương Vân hoảng hốt ngẩng đầu, mặt nạ không cầm chắc rơi bên kia bàn, hắn ngẩng đầu liền nhìn thấy Long Tư Khang đứng ở cửa.

Long Tư Khang ngây ngẩn cả người, quốc sư dáng người cao lớn, mặc nội sam, qua loa khoác ngoại sam(10), tóc dài như thác nước buông xuống đến dưới mông, trong đôi mắt hoa đào màu nâu lộ ra sợ hãi cùng nghi hoặc, đuôi mắt đính hoa văn hình hồ điệp màu tím. Hai cánh hồ điệp nhẹ nhàng bay múa, thật đến cực điểm. Sống mũi anh tuấn, môi mỏng hé mở, ngón tay mảnh dài hơi gấp, vẫn duy trì tư thế muốn đi cầm mặt nạ rơi dưới đất.

Ở dưới ánh trăng, bóng dáng quốc sư dường như muốn theo gió mà đi, Long Tư Khang nhìn ngây ngốc, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy diện mạo dưới mặt nạ của quốc sư, nói là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ cũng không quá.

“Bệ hạ đêm khuya đến chơi, có chuyện gì quan trọng?” Tiếng nói trong trẻo lạnh lùng của Thương Vân vang lên trong điện.

Long Tư Khang hồi thần, ảo não một hồi, vậy mà lại thất thố trước mặt quốc sư, đừng nói là hắn, binh lính đi theo phía sau hắn cũng đều hồi thần, vội vàng quỳ xuống xin thứ tội.

Thương Vân sai Nguyên Bảo thắp đèn, “Có chuyện gì sao?”

Long Tư Khang ngồi đối diện Thương Vân, “Vì sao quốc sư phải đeo mặt nạ.”

Sắc mặt Thương Vân lạnh xuống, “Đêm khuya bệ hạ xông vào thần điện chính là vì việc này?”

“Không, không phải,” Long Tư Khang thấy mỹ nhân giận, nhanh chóng làm sáng tỏ, “Có thích khách lẻn vào thần điện, ta là đuổi theo dấu vết đến đây.”

“Hoàng thượng, ngự tiền thị vệ trưởng cầu kiến.” Nguyên Bảo cẩn thận chạy tới chen ngang nói.

“Cho hắn vào.” Long Tư Khang đen mặt, không có hảo cảm với thị vệ trưởng này.

“Hoàng thượng, quốc sư,” Thị vệ trưởng Hà Tu quỳ xuống hành lễ, “Thích khách lẻn vào lãnh cung liền không có tung tích.”

“Vô dụng!” Long Tư Khang mạnh vỗ bàn, Hà Tu mồ hôi lạnh chảy ròng, thẳng kêu đáng chết.

“Hoàng thượng,” Thương Vân mở miệng, “Vi thần cho rằng việc cấp bách vẫn là phải tăng mạnh thủ vệ hoàng cung, ngày mai có rất nhiều tú nữ vào cung, ngàn vạn không thể sơ suất.”

Nhắc đến tuyển tú, Long Tư Khang đột nhiên có một chút chột dạ, không biết là nguyên nhân gì, ho nhẹ hai tiếng để che giấu xấu hổ, “Nếu quốc sư đã nói, ngươi liền lập công chuộc tội đi, tăng mạnh thủ vệ, nhất định không thể lại xảy ra chuyện.”

“Rõ!” Hà Tu ngàn ân vạn tạ lui ra ngoài, hù chết bảo bảo, hắn bất chấp đi vào, đầu cũng không dám nâng.

“Hoàng thượng, sắc trời đã muộn, vẫn là đi nghỉ sớm một chút đi!” Thương Vân ra lệnh đuổi khách.

Long Tư Khang lưu luyến rời đi, nhìn thấy tẩm điện tắt đèn mới rời đi.

(1) Kính nhi viễn chi: tỏ ra kính nể tôn trọng nhưng không dám tiếp cận

(2) Cơ lão: gay

(3) Cổ hương cổ sắc: phong cách màu sắc cổ đại

(4) Hoạt tử nhân nhục bạch cốt: làm cho người chết sống lại, xương trắng mọc thịt; ý chỉ y thuật vô cùng cao siêu

(5) Cộng thê: cùng chung một người vợ

(6) Tiểu trừng đại giới: có khuyết điểm nhỏ thì trách phạt, để cho người bị giáo huấn không phạm sai lớn

(7) Dạ quan thiên tượng: quan sát hiện tượng trên bầu trời đêm

(8) Thượng nhãn dược: thêm mắm thêm muối nói xấu người với cấp trên/lãnh đạo/trưởng bối

(9) Đan phòng: phòng luyện đan

(10) Ngoại sam: áo choàng dài khoác ngoài, nội sam: áσ ɭóŧ mặc bên trong

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.