Xuyên Nhanh Chi Tra Thụ Không Tra

Chương 3-3



“Quốc sư không cần lo lắng tin đồn bên ngoài, tiểu nhân quấy phá mà thôi.” Long Tư Khang nhìn quốc sư đứng ở trước mặt mình yêu cầu tế trời cầu nắng, không khỏi bóp trán, chút bản sự kia của quốc sư hắn tự nhiên là biết, quốc sư tồn tại chẳng qua là để củng cố hoàng quyền, là một trụ cột tinh thần, dùng để lừa gạt dân chúng, cầu mưa cũng là thông qua nhìn sao trời suy tính ra, chuyện này nếu hỏng việc, tổn hại chính là mặt mũi hoàng gia, không phải vấn đề của một mình quốc sư.

“Hoàng thượng, quốc sư có thể cầu nắng không chỉ lợi nước lợi dân, càng có thể làm cho lời đồn tự sụp đổ, một mũi tên trúng hai con chim, cớ sao mà không làm chứ?” Thừa tướng đứng ra tán thành quốc sư.

“Thần tán thành.” Học trò của thừa tướng cũng đứng ra nhao nhao phụ họa, kể ra đủ loại lợi ích của cầu nắng.

Thương Vân đeo mặt nạ, nhìn không ra là biểu tình gì, chỉ là kiên định bước trên đại điện, tự thành một thế giới, ngăn cách tất cả mọi thứ trên đại điện ở bên ngoài.

Long Tư Khang nhắm mắt lại, “Chuẩn tấu. Bộ lễ chuẩn bị công việc liên quan, Cung thân vương ở lại, bãi triều.” Lão bất tử thừa tướng, trẫm nhớ kỹ.

“Choang!” Một chén trà rơi trên mặt đất tan xương nát thịt, vẫn cứ khó giải mối hận trong lòng, Long Tư Khang đen mặt, không nói một lời.

“Hoàng huynh, ngày mưa vẫn không có dấu hiệu dừng lại sao?” Long Tư Lâm lo lắng, quốc sư đây là muốn phát cái gì điên.

“Không có,” Long Tư Khang xoa xoa mi tâm, “Có đối sách gì không?”

Long Tư Lâm nhăn mặt, này có thể có đối sách gì, trừ khi quốc sư thành công, nếu không thì có bổ cứu thế nào hiệu quả cũng không tốt, “Hết sức dẫn đường ngôn luận đi, không có biện pháp gì tốt, quốc sư đây là làm sao?” Long Tư Khang suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được, chuyện cầu mưa lúc trước không phải quốc sư rất bình tĩnh sao, lần này sao lại xúc động như vậy.

Không quản hai huynh đệ này đang vắt hết óc như thế nào, ngày tế trời vẫn cứ đến.

Dân chúng vây chật như nêm cối, đều muốn xem một chút náo nhiệt, hoàn toàn không để ý bầu trời đầy mưa bay. Nếu Thương Vân để ý mà nói, sẽ phát hiện không ít người trong giang hồ, Nhạc Thu Vũ cùng Cầu Bạch đều ở trong đó.

Thương Vân đổi trường bào màu trắng, trên bề mặt thêu đầy ký hiệu huyền diệu màu vàng kim, trực tiếp đi ra không đeo mặt nạ.

Dân chúng vây xem lập tức im lặng, tiếng hít khí liên tiếp, Nhạc Thu Vũ cùng Cầu Bạch cũng nhìn ngốc, trong mắt Cầu Bạch vốn định đến xem chút náo nhiệt của hoàng thất chợt lóe một tia sáng, không biết suy nghĩ cái gì.

Thương Vân vẻ mặt trang nghiêm, thần thánh lẫm liệt chậm rãi đi lên thần đàn, trên người hắn tựa như có một tấm chắn, hạt mưa không coi là nhỏ cũng không thấm ướt bộ trường bào kia, tạo thành đường viền dạng giọt sương bao quanh hắn.

Long Tư Khang nhíu chặt mày, chẳng lẽ quốc sư thật sự có thần lực, làm sao có thể? Người được thần quan tâm đã rất lâu không xuất hiện, nhưng mà lại nghĩ đến khuôn mặt kia của quốc sư, ngay cả thần cũng sẽ động tâm đúng không!

Thương Vân làm bộ đọc xong câu cầu xin, quyền trượng cầm trong tay nâng lên quá đầu. Không trung đột nhiên mưa gió vang dội, sấm sét đan xen, vài tia sét giống như đều là đánh về phía cây quyền trượng kia.

Hoàng đế trên ghế rồng cũng ngồi không yên, đứng lên, lo lắng nhìn người đứng sừng sững ở trên tế đàn.

“Tán!” Môi mỏng khẽ mở, Thương Vân phun ra một chữ, giống như có lực xuyên thấu, trùng điệp đập vào trong lòng của mỗi người ở đây.

Thoáng chốc, mây tan mưa ngừng, ánh mặt trời đã lâu chiếu khắp nơi, đâm đau mắt người.

Thương Vân lộ ra một nụ cười nhẹ, chậm rãi nhắm hai mắt lại, thẳng tắp ngã xuống trên tế đàn, trong lòng thầm mắng, lần này trang bức hơi quá rồi, té xỉu mới có thể kết thúc hoàn mỹ.

Người ở đây bao gồm cả hoàng đế thân vương đều chạy về phía tế đàn, quát to “Truyền thái y”, Long Tư Khang ôm ngang lấy Thương Vân chạy vào trong điện.

Thương Vân lẳng lặng nằm ở trên giường, giả hôn mê đã hai ngày, thái y chẩn đoán chỉ là thoát lực, không có gì đáng ngại, Long Tư Khang đã đuổi bọn họ ra ngoài, không có gì đáng ngại vì sao vẫn là bất tỉnh, còn không tỉnh liền chém đầu bọn họ!

Thương Vân chơi đủ, mở mắt, lọt vào trong tầm mắt là một mảng vàng sáng, đây là long sàng? Thương Vân không có thụ sủng nhược kinh, chỉ là có chút bệnh sạch sẽ phát tác, trên cái giường này không biết từng nằm bao nhiêu nữ nhân, làm người toàn thân đều không thoải mái.

“Thanh Phong, ngươi ở đâu?” Thương Vân rất không còn lời nào để nói với vị diện này, hắn cũng không thể đi câu dẫn tất cả các nam nhân của nữ chính một lần đúng không!

“Có thể nha, thu hết bọn họ đi!” Thanh Phong hài hước trêu ghẹo.

Thương Vân trợn trắng mắt, một chút cũng không phù hợp thân phận quốc sư, “Đồ của người khác ta không có hứng thú nhặt.”

“Cái gì cũng chưa xảy ra, cho nên thuộc về trạng thái vô chủ, có thể thu về lại lợi dụng.” Thanh Phong không sợ chết tiếp tục trêu chọc, nhìn sắc mặt Thương Vân càng ngày càng đen, thấy tốt liền thu, “Thật ra nếu vận tác tốt, sau này ngươi có thể không cần ra sân, một mình Long Tư Khang đã đủ ngược chết nữ chính.”

Thương Vân lắc đầu, “Long Tư Khang đang lợi dụng nữ chính mê hoặc phủ thừa tướng, trước khi hắn nắm được thừa tướng là sẽ không ngược nữ chính.”

“Vậy thì không dễ làm, ta đã chọn xong vị diện thanh xuân vườn trường, ngươi phải nắm chặt thời gian một chút a, nhiệm vụ còn một đống kìa!” td đứng nói chuyện không đau lưng.

“Vậy thật đúng là rất cảm ơn!” Thương Vân nghiến răng nghiến lợi, nói từng chữ.

“Không cần rất cảm ơn, ta đi tiếp quản lý viên khác, hẹn gặp lại!” Thanh Phong bên kia không động tĩnh, Thương Vân nhìn màn giường ngẩn người, là thời điểm đi gặp Cầu Bạch kia, hẳn là lúc hắn vào cung ám sát hoàng đế nhất kiến chung tình với nữ chính.

“Quốc sư, ngươi tỉnh rồi!” Long Tư Khang bãi triều sớm trở về chuyện đầu tiên làm chính là đến xem Thương Vân.

“Đã vô sự.” Thương Vân lộ ra một nụ cười yếu ớt, “Đa tạ hoàng thượng quan tâm, thần đây liền trở về.” Thương Vân xuống giường, cơ thể lung lay, Long Tư Khang vội vàng đỡ lấy hắn, “Không bằng quốc sư cứ ở đây nghỉ ngơi đi, thân thể ngươi thoát lực lợi hại.”

“Không cần,” Thương Vân khoát tay, “Đan phòng trong thần điện có thứ ta cần, tiêu hao quá lớn mà thôi, hoàng thượng không cần lo lắng.”

Long Tư Khang bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa Thương Vân về thần điện, nhìn đan phòng đóng chặt, than thở tiếc nuối bản thân làm hoàng đế làm uất ức a!

Thương Vân vốn không có vấn đề, đều là giả vờ, tự nhiên đúng lúc khỏi bệnh. Sau khi chán đến chết đợi một thời gian, trò hay lại trình diễn!

“Bắt thích khách!” Một tiếng quát to đánh thức toàn bộ hoàng cung, các đội thị vệ đốt đuốc khắp nơi tìm kiếm người áo đen kia.

Tô Diệu Tuyết tự nhiên cũng bừng tỉnh, gọi Thải Y thắp đèn, “Bên ngoài xảy ra chuyện gì? Vì sao lại ồn ào như thế?”

“Hồi nương nương, nghe nói là có thích khách, đang bắt người, dặn các cung điện đều cẩn thận một chút.” Thải Y hình như có chút sợ hãi, ra chuyện lớn như thích khách, sợ hãi là bình thường.

Tô Diệu Tuyết lại cảm thấy có một chút hưng phấn, thích khách à, còn chưa thấy qua đâu, tiểu thuyết cũng tốt phim truyền hình cũng được, nàng xem qua thích khách đều là có nỗi khổ riêng cùng chuyện cũ không nói ra được. Nàng phất phất tay, cho Thải Y đi xuống, choàng áo khoác ngoài đứng ở bên giường, lại không buồn ngủ.

“Ưhm.” Tô Diệu Tuyết đột nhiên nghẹt thở, cổ nàng bị một đôi tay hữu lực kìm lại.

“Còn lên tiếng sẽ lấy mạng ngươi.” Một thanh âm mang theo vẻ đùa giỡn vang lên bên tai, cùng với từng đợt khí nóng, Tô Diệu Tuyết tê dại, hoàn toàn quên mạng nhỏ của mình còn đang nắm trong tay người khác.

Cầu Bạch nhìn nữ tử vẻ mặt xấu hổ này, không khỏi cong cong môi, có ý tứ, Long Tư Khang là không được sao? Nữ nhân trong hậu cung đều đói khát đến mức này. Nghĩ đến đây, ánh mắt Cầu Bạch tối tối, có nhân vật như vậy ở bên cạnh, mặt hàng đẳng cấp này làm sao vào mắt.

Từ một cái nhìn lên tế đài ngày hôm ấy, làm cho Cầu Bạch hồn khiên mộng nhiễu(1), cuối cùng không nhịn được lẻn vào hoàng cung muốn gặp lại một lần, ai biết xui xẻo như vậy, còn chưa đến gần thần điện đã bị phát hiện, chỉ sợ thần điện là tòa cung điện thủ vệ nghiêm ngặt nhất hoàng cung, hoàng đế kia không có ý tốt!

“Thương lượng một chút thế nào?” Tô Diệu Tuyết nghĩ đến một chủ ý tuyệt diệu, nàng đã chán ghét cuộc sống tranh đoạt một nam nhân với bao nhiêu nữ nhân trong hoàng cung lạnh như băng này, nàng chính là một người theo chủ nghĩa đại nữ tử(2) tiêu chuẩn, chờ đợi nam nhân lâm hạnh không phù hợp thẩm mỹ của nàng, nàng muốn rời khỏi nơi này, trời cao mặc chim bay.

“Nói nghe xem,” Cầu Bạch bị đánh gãy suy nghĩ, trong mắt lộ ra tia nguy hiểm, đáng tiếc Tô Diệu Tuyết đưa lưng về phía hắn không nhìn thấy.

“Ta muốn rời khỏi nơi này, ngươi bắt giữ ta, bọn họ nhất định không dám làm bậy, ra ngoài cung thì ai đi đường nấy, thế nào?” Tô Diệu Tuyết cảm thấy chủ ý này quả thật quá tuyệt vời, một mũi tên hai con chim, vẹn toàn đôi bên!

Cầu Bạch lại lần nữa xác định chuyện phía dưới của Long Tư Khang không được, nữ nhân như vậy ở lại trong cung cũng là một tai họa, chính mình gắng gượng mà giúp hắn xử lý đi!

Cầu Bạch không làm giống như Tô Diệu Tuyết nghĩ, bắt lấy nàng ép thị vệ lui ra phía sau, tiết mục thậm chí hoàng đế cũng phải thỏa hiệp cũng không diễn ra, Cầu Bạch trực tiếp xách Tô Diệu Tuyết lao ra ngoài cung. Cảm giác bay trong không trung làm cho Tô Diệu Tuyết cảm thấy rất kỳ diệu, giống như vạn vật trên thế gian này đều bị nàng đạp ở dưới chân.

Cầu Bạch không kinh động bất cứ kẻ nào xách Tô Diệu Tuyết đến một vùng núi hoang ở ngoại ô kinh thành, chuẩn bị bỏ người xuống liền rời đi, về phần nàng rời đi rồi sống như thế nào, xin lỗi, có liên quan gì đến hắn sao?

“Giáo chủ Ma giáo đại giá quang lâm, không uống chén trà nóng rồi đi sao?” Một thanh âm thanh lãnh trong ban đêm yên tĩnh này có vẻ vô cùng đột ngột.

Con ngươi Cầu Bạch mạnh co rụt lại, có người ở đây mà hắn lại không phát hiện một chút nào! Nhìn lại, một nam nhân mặc trường bào màu ánh trăng lẳng lặng đứng trên đầu cành, quần áo bồng bềnh theo gió, mặt nạ màu vàng kim dưới ánh trăng hết sức quỷ dị, là quốc sư! Cầu Bạch liếm liếm môi, thật muốn cởϊ áσ trắng vướng bận kia ra, xé mặt nạ thánh khiết của hắn, làm cho đôi con ngươi trong trẻo lạnh lùng kia nhuộm lên màu sắc của mình.

Cầu Bạch nghĩ như vậy, cũng làm như vậy, bay lên đầu cành đưa tay đi kéo ngoại sam, Thương Vân tự nhiên không phải ăn chay, ngươi tới ta đi, hai loại ánh sáng đỏ trắng đan xen cùng một chỗ.

Cầu Bạch bị ép lui về phía sau vài bước, lau lau vết máu trên khóe miệng, từ khi hắn thức tỉnh huyết mạch Huyền Xà đã không còn bị thương, sức mạnh màu trắng kia là huyết mạch gì, hai mắt hắn tỏa sáng, càng đánh càng hưng phấn.

“Phượng hoàng Băng sương.” Thương Vân quyết định cho hắn chết rõ ràng, không thể gϊếŧ nữ chính còn không thể gϊếŧ các ngươi sao, dám dùng ánh mắt ghê tởm như vậy nhìn ta, phải có ý thức liều chết.

Vậy mà lại là Phượng hoàng Băng sương, Phượng hoàng đều là thuộc tính lửa, có một loại vương giả trong Phượng hoàng trăm năm khó gặp, đó chính là Phượng hoàng Băng sương, làm sao có thể có người có thể kế thừa huyết mạch Phượng hoàng Băng sương mà không bị đông chết, ánh mắt Cầu Bạch lóe tia sáng đỏ nguy hiểm, loại chấp nhất tình thế bắt buộc này đã khiến hắn điên cuồng.

Thương Vân không có quá nhiều giải thích, hắn đã nghe được Long Tư Khang mang theo nhân mã đuổi đến. Giơ tay lên ngưng kết ra một thanh kiếm băng, “Kiếp sau làm nam nhân có chút tự tôn.”

Cầu Bạch không rõ tình huống đã bị một kiếm đâm vào trái tim, hắn mở to hai mắt nhìn, nhìn đôi con ngươi vẫn như cũ không có dao động kia, miệng phun máu tươi, chết không nhắm mắt.

Khi Long Tư Khang đuổi đến nhìn thấy chính là hình ảnh như vậy, Tuyết tần của mình lạnh run trốn ở một góc cả người co ro.

Tô Diệu Tuyết có chủ nghĩa đại nữ tử nữa thì cũng chưa từng gϊếŧ người, nàng sống trong một xã hội pháp trị, thời đại hòa bình, một con người sống sờ sờ cứ như vậy chết trước mặt mình, lực trùng kích thị giác cũng quá mạnh. Nữ chính còn chưa phải là nữ chính trải qua đuổi gϊếŧ rơi xuống vách núi rồi luyện được võ công tuyệt thế, nàng hiện tại còn chưa hoàn toàn hiểu được thế giới này đâu!

Nghĩ đến sau này nữ chính thức tỉnh huyết mạch Phượng hoàng lửa, đôi mắt Thương Vân lạnh mấy phần, xem ra hắn phải đi gặp cái gọi là thế ngoại cao nhân kia một chút. Nếu là thế ngoại cao nhân, vậy đừng tham gia chuyện trần thế.

(1) Hồn khiên mộng nhiễu: vô cùng nhớ nhung

(2) Chủ nghĩa đại nữ tử: nói dễ hiểu là coi nữ giới là lớn nhất

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.