Xuyên Nhanh Chi Tra Thụ Không Tra

Chương 4-5



Ngày lễ trưởng thành mười tám tuổi của Thương Vân, ba Đường gọi đến một cuộc điện thoại.

“Tân Bảo, mười tám rồi nhỉ!” Ba Đường cảm khái, thanh âm già nua vạn phần, ông đã hai năm chưa gặp con trai, biết nó ở nước ngoài sống thật sự tốt, tiền đồ vô lượng cũng là đủ rồi, “Về sau cùng mẹ con với chị con sống thật tốt, có thể mà nói thì đón hai người ra nước ngoài đi, trong nước có một bộ bất động sản ghi tên con, ba ba yêu con.” Ba Đường thanh âm nghẹn ngào, không đợi Thương Vân trả lời liền cúp điện thoại.

Thương Vân biết, ngay sau đó, ba Đường liền nhảy từ đỉnh tòa nhà mười chín tầng xuống, ông đã đem tất cả tài sản đều ghi tên của mình.

Thương Vân buông điện thoại, phát ngốc một lúc, bất kể thế nào, ba Đường đối với hắn vẫn là không tệ, tuy rằng Thương Vân rất chướng mắt hành vi trốn tránh của ông, nhưng mà cũng coi như chấp nhận được.

Thương Vân đặt một tấm vé máy bay về nước, nói thế nào thì hắn cũng phải trở về chủ trì lễ tang.

“Bảo bối,” Bên này vừa có động tĩnh điện thoại của Cố Tư liền gọi đến, “Bảo bối muốn về nước sao?”

“Ừ, trong nhà ra chút chuyện, tôi về xử lý một chút.” Thương Vân không có ý giấu diếm, nếu không Cố Tư cái gì cũng không tra được.

“Cần tôi hỗ trợ không?” Cố Tư nghe giọng điệu của Thương Vân không có thay đổi gì, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, hai năm này quan hệ giữa hắn cùng Thương Vân dừng lại không tiến, hắn tiến lên một bước Thương Vân liền lùi về phía sau một bước, việc này cũng làm hắn rất là bất đắc dĩ.

“Không cần, tôi làm xong việc sẽ trở lại, còn có một phẫu thuật não phải làm.” Thương Vân mười tám tuổi đã là thiên tài phương tây công nhận, “góc mặt trời”, người tìm hắn làm phẫu thuật nhiều không kể xiết, nhiều lần lên trang bìa tạp chí y học, có truyền thông định giá hai tay Thương Vân trị giá trăm ức USD.

“Được, tôi chờ em.” Gần hai năm kim cương vương lão ngũ Cố Tư này ngay cả một cái đồ chơi cũng chưa từng mang ra, người khác trêu chọc hắn chỉ cười cười không đáp lại, điều này cũng làm cho bên ngoài hứng thú. Hoàng Mạn Y càng là nghiến răng nghiến lợi, cô tự cho là đủ để ngồi lên vị trí phu nhân đương gia Cố gia, nhưng mà thái độ không lạnh không nóng của Cố Tư làm cho cô nóng vội. Một năm này Hoàng Mạn Y đã chuyển mục tiêu, trở thành khách quen của Cố gia, Cố phu nhân cũng rất thích bé gái có tri thức hiểu lễ nghĩa này, chẳng qua Hoàng Mạn Y tính toán sai một điểm, nếu Cố phu nhân có thể làm chủ Cố Tư, chỉ sợ con cái đều có thể đi ra xem náo nhiệt được rồi.

“Cố đại ca, anh về rồi.” Hoàng Mạn Y đứng lên tự nhiên hào phóng chào hỏi Cố Tư.

Cố Tư có đôi khi cũng không phân rõ đây rốt cuộc là nhà ai, mười lần hắn về nhà chính thì chín lần có thể gặp được nữ nhân này.

“Cố Tư, Vận Trình lúc nào có thể trở về thế, lần này đi hai năm liền, nhóc con kia, cũng không biết chủ động gọi điện thoại về.” Quan hệ giữa Cố Lăng cùng em trai này rất tốt, tuy rằng không phải cùng một mẫu thân, Cố phu nhân hiện tại cũng không phải tiểu tam thượng vị, là dì trẻ của Cố Lăng, lúc trước vì chăm sóc Cố Lăng nên có chút qua lại với Cố lão gia tử, sau này ly hôn liền kết nhóm sống chung với Cố lão gia tử, thời gian lâu cũng thành một người bạn. Cảm tình giữa Cố Lăng cùng Cố Tư cũng là rất tốt, nếu không có Cố Tư, Cố Lăng không có khả năng sống được yên ổn như vậy, còn tự do yêu đương gả cho một luật sư.

“Sắp,” Cố Tư suýt chút nữa thì quên mất đứa cháu này, không bằng nhân cơ hội này tự mình qua một chuyến, bảo bối nhà mình hắn có thế nào cũng không yên lòng, “Ngày mai em sẽ đi qua để nó trở về.”

“Ý chị không phải thế, lấy đại sự làm trọng, nhóc con kia cũng thiếu rèn luyện.” Cố Lăng tự nhiên biết Cố Tư có bao nhiêu bận rộn, không nên vì chút chuyện này mà càng thêm bận.

“Không có việc gì, hai năm, em cũng nên tự mình xem xem.” Cố Tư đưa áo khoác cho người hầu, ngồi xuống.

“Cố đại ca muốn đến nước Hoa sao? Tuy nói là nguyên quán của chúng ta, nhưng em còn chưa từng đến lần nào đâu!” Hoàng Mạn Y kề bên Cố phu nhân, mắt đầy hâm mộ.

Cố phu nhân cười vui vẻ nói, “Vậy còn không đơn giản? Để Cố đại ca của cháu mang cháu cùng đi chơi đi, nước Hoa có rất nhiều chỗ chơi vui, phong thổ dân tình rất thú vị.”

Cố Tư không tiếp lời, uống một ngụm trà, dường như đang tinh tế thưởng thức.

“Cái kia, không làm phiền Cố đại ca chứ, Cố đại ca là đi công tác, không phải đi du lịch.” Hoàng Mạn Y mặt lộ vẻ do dự.

“Bận rộn cái gì? Mỗi ngày chính là mù bận rộn, chuyện nên làm một chút cũng không quan tâm, con ngược lại nói một câu, mẹ con lúc nào có thể được ôm cháu?” Cố phu nhân rất là bất mãn.

“Cháu thì mẹ đừng nghĩ, em ấy sẽ không sinh.” Cố Tư bĩu môi, có sinh cũng không cần, trẻ con đều là ác ma, trước hắn cùng bảo bối mới không cần cái trói buộc như vậy.

“Em ấy? Em nói ai?” Cố Lăng mở to mắt, có tình huống a, cô có biết hai năm này Cố Tư không thích hợp, đây là đang vì người ta giữ mình sao? Cố Lăng chớp mắt mấy cái, ý tưởng này đáng sợ, ác linh lui tán.

“Bảo bối của em,” Khóe môi Cố Tư cong lên, giống như nghĩ đến chuyện gì buồn cười, ôn nhu trong mắt là không lừa được người.

“Vậy thì mang về nhà gặp mặt đi, làm sao sẽ không sinh? Hiện tại y học phát triển như vậy.” Cố phu nhân bắt đầu có hứng thú, con trai cũng có người trúng ý? Đây quả thật chính là thiên phương dạ đàm, khúc gỗ khó chịu này cũng muốn nở hoa rồi?

Cố Tư đen mặt, nên nói thì nói không nên nói cũng không nói, “Thứ nhất, nam nhân sẽ không sinh con, thứ hai, người còn chưa đuổi đến!” Nói xong liền lên lầu, loại chuyện mất mặt này hắn một chút cũng không muốn giải thích.

Cố Tư ném lựu đạn nặng ký nổ hôn mê một vòng người! Trùng kích do người còn chưa đuổi đến vậy mà còn vượt qua chuyện đối phương là một nam nhân.

“Ha ha,” Cố phu nhân cười nghiêng ngả, Hoàng Mạn Y có chút lo lắng nhìn bà, “Dì à, Cố đại ca khẳng định là bị người mê hoặc, ngài đừng quá để ý, Cố đại ca nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý.”

“Nha đầu ngốc, mẹ chị mới không phải vì giận đâu,” Cố Lăng biết Cố phu nhân đã sớm có chuẩn bị Cố Tư thích nam nhân, bạn giường của hắn cũng là nam hài chiếm đa số, “Mẹ, mẹ cũng đừng suиɠ sướиɠ khi người gặp họa, không thấy Cố Tư mặt đều đen.”

“Ai nha, cười đau cả bụng, nhóc con này cũng có ngày hôm nay, cho nó mỗi ngày cao cao tại thượng nhìn đám người phàm chúng ta, rốt cuộc có người thu nó, ông trời cũng không nhìn được.” Cố phu nhân lau lau nước mắt, kéo tay Hoàng Mạn Y, “Mạn Y, không dọa đến cháu chứ?”

Hoàng Mạn Y miễn cưỡng cười cười, “Làm sao có thể.”

“Vương mụ, đêm nay thêm đồ ăn, ta cao hứng, cũng coi như có người thay ta ra một hơi.” Cố phu nhân bình phục tâm tình một chút, “Tiểu Lăng, con gọi điện thoại cho Vận Trình, thằng nhóc này khẳng định biết chuyện, mẹ đã nói đang yên đang lành sao lại đem Vận Trình sung quân, nhóc con này nhất định biết cái gì, bị Cố Tư nhớ thương.”

Đối với sự không đàng hoàng của mẹ mình, Cố Lăng đã không còn lời nào để nói, còn có người ngoài ngồi đây này, cũng không biết thu liễm một chút.

Chờ tiễn bước Hoàng Mạn Y, Cố Lăng mới tò mò hỏi mẫu thân, “Không phải ngài rất thích Hoàng Mạn Y sao, tại sao một chút phản ứng cũng không có?”

Cố phu nhân nhờ Vương mụ lấy hai miếng bánh ngọt đến, “Mẹ là thích nó, đó là bởi vì so với nữ nhân muốn trực tiếp bò giường bình thường thì nó thật là tốt hơn nhiều, Hoàng gia chính là một gánh nặng, khó được một bé gái thông minh, đáng tiếc!”

Cố Lăng nhận bánh ngọt, “Tay nghề của thợ làm bánh kem này càng ngày càng tốt a, đúng rồi, mẹ,” Cố Lăng nuốt bơ trong miệng xuống, “Vận Trình khai hết rồi, đứa bé kia mới mười tám tuổi, Cố Tư thật là quá hồ đồ!”

“Mười tám tuổi!” Cố phu nhân cũng không thể che chở hành vi gặm cỏ non của con trai, năm nay Cố Tư cũng ba mươi tư rồi, lớn hơn người ta gần hai mươi tuổi, làm phụ thân cũng gần đủ, “Không được, mẹ phải nói chuyện với nó.”

“Mẹ,” Cố Lăng giữ chặt mẫu thân, “Hai năm này người còn không hiểu được sao. Cố Tư đây là gặp hạn, thua trong tay một đứa bé lúc ấy mới chỉ có mười sáu tuổi, giờ cũng đang thủ thân như ngọc kìa.” Cố Lăng lau miệng, uống một ngụm trà, “Đứa bé kia còn là một danh nhân, mẹ cũng biết đấy.”

“Mẹ biết?” Cố phu nhân buồn bực, bà một đống tuổi, lại không truy tinh, làm sao có thể biết một đứa bé mười tám tuổi.

“Thân thể ba ngày càng kém, khối u trong đầu dù là lành cũng không thể tiếp tục kéo dài, đã ảnh hưởng khả năng đi lại.” Cố Lăng nhìn vẻ không rõ ràng cho lắm của mẹ mình, quyết định không thừa nước đục thả câu, “Bác sĩ ngoại khoa thiên tài mà lúc trước ngài chú ý kia, Đường Tân, chính là cậu ta, hai năm trước cậu ta ngồi máy bay sang đây, chính là chuyến bay lúc ấy Vận Trình ngồi.”. Đọc truyện tại -- TRUMt ruyen.o rg --

“Là cậu ta?” Cố phu nhân đương nhiên biết, bà còn đang quan sát có nên để đứa bé này mổ chính cho lão nhân không đây, tuy đứa bé này nhỏ tuổi, nhưng phẫu thuật nhanh mà ổn, di chứng gần như không có, cho dù là phẫu thuật não cũng thế, người bị chảy máu não kia phẫu thuật xong mà thân thể khỏe mạnh không một chút giống vừa phẫu thuật. Nhưng người còn đang quan sát cũng không phải là số ít, dù sao quan to quý nhân đều không muốn bản thân làm vật thí nghiệm, không phải phẫu thuật nguy hiểm đến tính mạng cũng sẽ không lo lắng như vậy.

“Vậy thì đừng nói hỏng, Cố Tư không phải nói chưa đuổi đến sao, đừng đến lúc đó kết thân không thành lại kết thù.” Đắc tội một danh y cũng không phải là một chuyện làm người vui vẻ.

“Yên tâm đi, em ấy chạy không được.” Cố Tư xuống dưới lấy café rút rút khóe miệng, nếu mà chạy, vậy cứ cùng nhau hủy diệt đi, ánh mắt Cố Tư tối sầm, hắn không phải loại người chỉ cần nhìn người yêu hạnh phúc là được, hắn sẽ phát điên, vừa nghĩ đến người kia nằm trong lòng người khác liền muốn điên lên.

Cố phu nhân không phản ứng tự đại cuồng này, ngược lại khẩn cấp muốn đi gặp đứa bé kia một lần, bà nhớ còn là một mỹ thiếu niên nữa!

Thương Vân lên máy bay đi nước Hoa, Cố Tư lại không phải nói đi là có thể đi ngay, hơn nữa, hắn cũng định cho bảo bối một kinh hỉ.

Chờ khi Cố Tư ngồi lên máy bay đã là ngày hôm sau, Cố Tư lòng nóng như lửa đốt, hắn thuận tiện sai Đỗ Vận Trình điều tra một chút trong nhà bảo bối rốt cuộc xảy ra chuyện gì, kết quả lại là chuyện lớn như vậy, bảo bối hẳn là đã biết sự thật, làm sao lại xảy ra loại chuyện này! Cố Tư thầm hận chính mình sơ ý, một tập đoàn tài chính mà thôi, kiêu ngạo như vậy, dám động tâm can bảo bối của hắn, người làm cho bảo bối khổ sở đều không thể bỏ qua!

Mà đương sự Thương Vân lại không cảm thấy như vậy, hắn có một chút hảo cảm với vợ chồng Đường gia là không giả, lại không đến mức ra tay giúp đỡ.

Hắn nhìn Đường Quả khóc đầy người nước mắt, còn có Bùi Hướng Nam vẻ mặt khổ sở tinh tế an ủi ở bên cạnh, hắn đã ra khỏi nhà, Bùi gia cũng không tìm hắn trở về, chỉ là ngừng nguồn kinh tế của hắn, chờ một sinh viên còn ở trường như hắn cúi đầu về nhà.

Nữ nhân mình yêu khổ sở như vậy đều là vì người trong nhà mình, hận ý của hắn đối với Bùi gia đến một độ cao khác, nguyện vọng muốn thoát ly gia tộc càng thêm bức thiết.

“Đường Tân, lần này trở về em không đi nữa chứ? Ở lại đi, chị không yên lòng một mình em ở bên ngoài, ở bên cạnh chị cũng có thể chăm sóc em.” Đường Quả nói một chút lại nghẹn ngào.

“Chăm sóc? Bị Bùi gia làm cho ngay cả đi học cũng không được, hai chúng ta rốt cuộc là ai phải chăm sóc ai?” Thương Vân lạnh lùng nhìn người chị gái suýt chút nữa thì khóc ngất trong lòng nam nhân này, một chút hảo cảm cũng không có.

“Chị cậu cũng là quan tâm cậu, tôi biết cậu hận Bùi gia…” Nhìn dáng vẻ chịu đả kích lớn của người trong lòng, Bùi Hướng Nam nhịn không được mở miệng.

“Anh câm miệng! Có chuyện gì của anh?” Thương Vân một chút cũng không khách khí, “Không phải anh thì cả nhà tôi cũng sẽ không cửa nát nhà tan, Đường Quả, tôi nghiêm túc thông báo cho chị, nếu chị cố ý muốn cùng một chỗ với anh ta, về sau chị không phải chị gái tôi, gia không có chị gái không biết liêm sỉ, nhận giặc làm cha như chị, gia mất không nổi người này.”

“Đường Tân, tất cả chuyện này không liên quan đến Hướng Nam, anh ấy cũng là người bị hại, đều là người nhà anh ấy…” Đường Quả biện giải.

“Cho nên thế nào? Người hại chết cha mẹ chính là cha mẹ chồng tương lai của chị, đương nhiên, chị cũng không nhất định đủ tư cách.” Thương Vân trên dưới đánh giá Bùi Hướng Nam một chút, “Không phải tôi nói, Bùi Hướng Nam, anh thật sự không giống một nam nhân, khi chưa có sức mạnh chống đối gia tộc đã bại lộ tâm tư của mình, tôi cũng không biết đầu óc anh rốt cuộc là nghĩ như thế nào, anh cho rằng anh không quay về trừ sẽ liên lụy càng nhiều người thì sẽ còn có kết quả gì. Anh căn bản không tìm được công tác, người từng giúp anh đều xui xẻo, Bùi thiếu gia chưa từng trải qua cuộc sống không đủ cơm ăn đúng không, vậy thì cứ thử xem xem, còn có một nữ nhân ngốc cùng anh, không phải sao, chúc hai người bạch đầu giai lão, không có việc gì đừng đến quấy rầy tôi, đương nhiên, có chuyện thì lại càng đừng đến đây.”

“Bốp bốp bốp,” Một nữ nhân đi vào, “Nếu cậu không phải em trai Đường Quả tôi nhất định sẽ rất yêu thích cậu, Đường Tân.”

“Mẹ, mẹ đến làm gì?” Bùi Hướng Nam chắn trước mặt Đường Quả.

“Đến xem con một chút, căn nhà này có lẽ ngày mai sẽ phải thế chấp trả nợ, cần giúp con chuyển nhà không?” Nữ nhân duyên dáng sang trọng kia lạnh lùng nói.

“Làm sao có thể, sẽ không…” Đường Quả cầu xin nhìn nữ nhân kia.

“Bùi phu nhân, có một điểm bà phải hiểu rõ, căn nhà này hiện tại là của tôi, nợ tiền tôi đã trả, ngay buổi sáng hôm nay, tuy rằng tôi không chào đón hai ngu xuẩn này, nhưng cũng không hoan nghênh khách không mời mà đến như ngài.” Thương Vân cong khóe môi, theo đến nhanh thật, “Lại có lần sau, tôi sẽ kiện ngài trộm vào nhà dân, còn có, hai người các chị lập tức thu dọn đồ đạc cút ra ngoài, đây là nhà của tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.