Xuyên Nhanh Chi Tra Thụ Không Tra

Chương 5-1: Thú nhân thiên



“Thanh Phong, ngươi ra đây, ta cam đoan không đánh chết ngươi!” Thương Vân nghiến răng nghiến lợi đứng bên cạnh tinh thể.

“Bình tĩnh một chút đi, Thương Vân không phải cũng rất hưởng thụ sao, nữ chính bị ngược rất thảm, sống không bằng chết, thù của nguyên thân coi như là báo.” Thanh Phong cách xa xa an ủi Thương Vân.

“Chó má! Loại nữ nhân đầu óc nước vào này không cần quản nàng nàng cũng có bản lĩnh chơi chết chính mình, căn bản không có bao nhiêu liên quan đến ta!” Thương Vân nghiêng người dựa vào tinh thể, ngược lại không có ý muốn đi ra.

“Mỗi một biến hóa nhỏ bé đều sẽ tạo ra hiệu ứng cánh bướm, Thương Vân đem đi tất cả tiền của Đường gia, làm cho bọn họ sớm trải qua cuộc sống gian khổ, vừa về đến Bùi gia, lại bị đuổi ra ngoài, quá trình này làm cho trong lòng nàng sinh ra vặn vẹo rất lớn, đều là công lao của Thương Vân nha!” Thương Vân ưỡn mặt nói, “Chỉ là, nghỉ ngơi kết thúc, sắp mở ra hình thức khó khăn nha~”

Thương Vân hắc tuyến, cái đường gợn sóng kia là thứ gì, Thanh Phong là bị cái gì bám vào người sao, hay là tinh thần phân liệt, Thương Vân nghi ngờ nhìn Thương Vân, mấu chốt nhất là hắn sẽ không ném mình đến nơi kỳ quái gì chứ!

Thanh Phong nhếch môi cười với Thương Vân, “Chờ một chút!” Lời ngăn cản của Thương Vân còn chưa nói ra khỏi miệng, trước mắt liền trắng toát, chỉ còn thấy nụ cười quỷ dị của Thương Vân.

“Mẹ!” Thương Vân nhìn nhà gỗ cũ nát này, trên người đắp cỏ tranh, nhịn không được văng tục, hắn là một người rất thích hưởng thụ, Thanh Phong thật đúng là bắt được chân đau của hắn. Đây là vị diện gì? Nếu là xã hội nguyên thủy hắn liền phá vị diện trở về, về phần người nơi này? Có liên quan quái gì đến hắn!

Vị diện này là thế giới thú nhân, hùng tính có thể biến thành dã thú, không biến thân là thư tính, đảm nhận trách nhiệm sinh dục. Thư tính ở vị diện này có một loại năng lực có thể đề cao năng lực của thực vật, được gọi là tức lực, bất kể gieo trồng lương thực hay là bồi dưỡng dược liệu đều cần thư tính đến làm. Đẳng cấp tức lực thấp thì trồng rau trồng lương thực, nuôi gia đình sống qua ngày, đẳng cấp cao có thể bồi dưỡng dược liệu, đẳng cấp càng cao, bồi dưỡng giống càng quý giá, mà chất lượng của những dược liệu này quyết định chất lượng của chất thuốc phối ra, bất kể hồng dược chữa thương, hay là lam dược bổ sung tinh lực, còn có một số chất thuốc đặc biệt khác, đều là thứ không thể thiếu khi hùng tính chiến đấu.

Nguyên thân là một học sinh đại học Canbes, vì tranh cao thấp với nhân vật chính, đoạt lại trái tim vị hôn phu, trong lúc đi rèn luyện muốn thu thập long thiệt thảo, cũng kéo toàn tiểu đội vào hoàn cảnh nguy hiểm, còn liên lụy đến tiểu đội của nhân vật chính Shelly, Steve vốn là vị hôn phu của mình, thế nhưng vào thời khắc nguy hiểm lại lựa chọn cứu Shelly, dẫn đến nguyên chủ Mino tử vong, mà cốt truyện đã đi đến đoạn Mino bị trọng thương hôn mê, Mino vốn không tỉnh lại giờ đổi thành Thương Vân.

“Thương Vân, lần này ngươi qua đó nhiệm vụ hàng đầu không phải là thay đổi vận mệnh của nhân vật chính, là lỗi của ta, không quản lý tốt thủ hạ, tiểu Thất lại vì tranh hơn thua mà ném một quản lý viên thực tập đến loại vị diện này, vị diện áp chế hắn đủ thứ, cái gì cũng không làm được, cốt truyện liền đến nơi này.”

Thương Vân nhăn mi, có lẽ là vì làm cùng loại công tác, Thương Vân có chút tức giận, “Vậy hắn đâu?”

“Hoa bản mệnh của Mino là băng lan, đáng tiếc, không thể thức tỉnh, hiện tại Zero đang trốn ở trong băng lan ngủ say, Thương Vân phí chút tâm đánh thức nó dậy là được.” Thanh Phong có chút lo lắng.

“Làm sao đánh thức?” Thương Vân ngồi dậy, vỗ sạch sẽ cỏ tranh.

“Dùng linh lực tưới, Thương Vân thức tỉnh băng lan, có lợi cho Zero khôi phục.”

“Được rồi,” Thương Vân cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại không biết không thích hợp ở chỗ nào, ấn nghi hoặc trong lòng xuống, Thương Vân đẩy cửa đi ra ngoài.

Bạn học vốn đang cùng nhau nói nói cười cười vừa nhìn thấy hắn liền đều ngừng lại.

Vẫn là Shelly đánh vỡ cục diện bế tắc, “Mino, thương thế của cậu rất nặng, vẫn là nghỉ ngơi nhiều một chút mới tốt.”

“Shelly, cậu quản cậu ta làm cái gì? Nếu không phải cậu ta chúng ta cũng sẽ không gặp nguy hiểm, cậu cũng sẽ không kém chút mất mạng, xứng đáng hủy dung!” Hanna tức giận nhìn Thương Vân, Fera bên cạnh kéo kéo cánh tay hắn, ý bảo hắn đừng nói nữa, Hanna rút tay về, không nói.

Thương Vân không phản ứng bọn họ, thản nhiên đi vào sâu trong rừng rậm, Thương Vân nhớ rõ bọn họ là bị một con rồng làm cho chật vật như vậy. Rồng a, hắn còn chưa từng thấy đâu!

“Mino, cậu có thể đừng tùy hứng như thế nữa hay không?!” Steve đứng lên chặn trước mặt hắn, giống như đang nhìn thứ gì bẩn thỉu vậy.

“Thiếu tướng,” Phó quan Dave thấy thiếu tướng dừng bước, dò hỏi. Nhiệm vụ của bọn họ lần này là lấy trứng rồng, không nghĩ đến tình báo sai lầm, rồng mẹ không bị thương, trên đường rút lui thuận tiện cứu đám học sinh đang đi rèn luyện này.

Nửa bên mặt bị hủy dung của Thương Vân nhìn qua rất dữ tợn, Thương Vân bình tĩnh nhìn Steve, đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng, “Tôi là tùy hứng, chuyện bốc đồng nhất tôi làm trong đời này chính là không nghe lời cha mẹ nhất định muốn gả cho anh!” Thương Vân nước mắt cuồn cuộn, “Tôi không phải bình dân như Shelly, cậu ta muốn gả cho ai cũng chẳng ai nói gì, tôi liều mạng áp chế tức lực của mình chỉ vì được gả cho anh mà không phải bị cưỡng chế đưa cho một hùng tính quý tộc nào!” Cảm xúc của Thương Vân rất kích động, hai tay run rẩy, mặt đất dưới chân hắn nổi lên thảm cỏ xanh biếc, đại thụ quanh người điên cuồng mọc dài ra, Thương Vân lấy ra một cái bình, bên trong là chất lỏng năm màu sặc sỡ, “Anh luôn là nói tôi tùy hứng, anh vĩnh viễn không nhìn thấy tôi nỗ lực, Steve, tên khốn kiếp nhà anh!” Thương Vân ném vỡ cái bình kia trên mặt đất, hơi thở lực lượng nồng đậm khuếch tán ra, làm người xung quanh hít ngược một hơi khí lạnh!

“Thiếu, thiếu tướng! Cái kia, cái kia là dược tề đột phá?!” Dave xoa xoa mắt, nhanh có ai đến nói cho hắn kia không phải là sự thật, dược tề đột phá cao cấp như vậy lại bị ném vỡ, lực lượng dồi dào kia đứng xa như vậy vẫn có thể cảm nhận được.

“A ——” Thương Vân ôm đầu quỳ rạp xuống đất, cỏ xanh trên đất mọc um tùm, lá cây lắc lư muốn tìm nguồn gốc làm cho chúng nó thoải mái.

Trong cơ thể Thương Vân vươn ra cành lá màu băng lam, bao vây hắn lại.

“Thiếu tướng, thư tính này không phải là sắp thức tỉnh đấy chứ?” Trái tim nhỏ của Dave co rút, rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Hắn nhìn lại, thiếu tướng đã vội vàng chạy sang bên kia, hắn nhanh chóng liên hệ người lại đây giúp đỡ bảo vệ, còn phải liên hệ nhân sĩ chuyên nghiệp mới được.

“Rống ——” Không trung truyền đến một tiếng rồng ngâm, con rồng cái kia vậy mà cũng bị hấp dẫn đến đây, xông thẳng vào chùm sáng bao vây lấy thư tính.

Thiếu tướng Sala dừng ở tại chỗ, lo lắng nhìn quầng sáng kia, “Dave, làm cho đám học sinh kia rời đi trước đi, nơi này rất nguy hiểm.” Dave gật gật đầu, chạy đến nói chuyện với đám học sinh kia.

“Không, chúng ta không thể bỏ lại đồng bạn của mình.” Thái độ của Shelly rất kiên quyết, người khác cũng không nói được ra tiếng phản đối, vừa rồi Thương Vân lên án đều khắc trong lòng bọn họ, còn có rung động bình dược tề đột phá kia mang đến, ánh mắt bọn họ nhìn Steve đều không giống trước.

Thiếu tướng Sala cũng không rất kiên trì, trực giác nói cho hắn thư tính kia không có nguy hiểm, có lẽ còn sẽ có kinh hỉ gì cũng nói không chừng.

Tròn một tháng, nhân viên y tế từ đế đô chạy tới đã sớm đợi lệnh, tâm tình đều rất kích động, bọn họ đang chứng kiến một thư tính thức tỉnh, đây là vinh dự cỡ nào, lần thức tỉnh trước cũng phải trên trăm năm trước rồi, thư tính thức tỉnh mới có thể bồi dưỡng dược liệu càng tốt, phối ra dược tề càng cao cấp. Nghe nói vị thư tính này đã có thể phối ra dược tề đột phá chất lượng không kém, tuy rằng là dùng cho đột phá cấp thấp, đó cũng là dược tề đột phá, không dễ có được.

Vầng sáng kia dần dần nhạt đi, Thương Vân câu thông với băng lan, không được đến đáp lại, có chút thất vọng, con rồng ngốc kia lại dám chạy đến chiếm tiện nghi, đã thức tỉnh thuộc tính băng trở thành băng sương cự long, chẳng qua, nể mặt hắn chủ động ký kết khế ước chủ tớ cũng không so đo với nó nữa.

Băng Sương cự long hóa thành hình người, một vị băng sơn mỹ nhân, đôi mắt màu lam lông mi màu lam mái tóc màu lam, trên cổ còn có vảy, nhìn qua là biết không phải thú nhân.

Hắn ôm lấy Thương Vân chậm rãi rơi xuống, vết thương trên mặt Thương Vân đã hoàn toàn khỏi hẳn, vẫn đang nhắm mắt lại giả vờ hôn mê, hắn còn không biết đối mặt nghi vấn của đám người này như thế nào, giao cho con rồng này đi.

Nhân viên y tế do dự không dám đi về phía trước, con rồng kia, cũng chính là Eva gọi bọn họ, “Nhanh đến xem xem chủ nhân có vấn đề gì không?”

“A, được!” Bác sĩ McGonagall chạy vù qua, kiểm tra tình huống của Thương Vân, không sai, chính là thức tỉnh, hơn nữa đã thành công, a mẫu của Thương Vân ở bên cạnh lau nước mắt, một tháng này hắn chỉ muốn con mình không có việc gì là được, cái gì cũng không cần!

“Thức tỉnh thành công, là băng lan, mọi người nhìn, rất đẹp a!” Bác sĩ McGonagall cảm khái, giữa trán Thương Vân thêm một dấu ấn hoa băng lan, nhìn rất sống động, vô cùng xinh đẹp, tóc ngắn nhuộm lên tia sáng xanh lam như nước, không phải rất rõ ràng, chợt lóe mà qua dưới ánh mặt trời.

“Mang chủ nhân trở về trị liệu đi!” Đối với đám nhân loại ngu xuẩn này, Eva không có tính nhẫn nại gì.

“Đúng đúng đúng, trở về lại quan sát một chút, cái kia, xin hỏi cậu là…” McGonagall cảm thấy rất hứng thú với con rồng có thể hóa hình này, chỉ có thần thú mới có thể hóa hình, chẳng qua… xưng hô chủ nhân này…

“Khế ước chủ tớ, ta là Eva.” Eva trả lời lời ít ý nhiều.

Bác sĩ McGonagall nuốt nuốt nước miếng, ông trời của tôi, thần thú thật sự nhận chủ, đứa trẻ này thật đúng là may mắn, chẳng qua, là thư tính duy nhất thức tỉnh trong trăm năm qua, hắn gánh được phần may mắn này, có Eva ở, an toàn của hắn ít nhất không có vấn đề gì.

“A mẫu, a phụ.” Thương Vân thong thả tỉnh lại, suy yếu gọi.

“Thân ái, cậu có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” McGonagall vội vàng hỏi.

“Nước…” A mẫu Orly của Mino nhanh chóng nâng Thương Vân dậy, từ từ cho hắn uống nước, Kavin phức tạp nhìn đứa con này, lần này hắn là hạ quyết tâm muốn chia rẽ con trai cùng hỗn cầu Steve kia, dù cho con trai không thể gả cho quý tộc lớn, cũng tuyệt không gả cho Steve.

“Được rồi, chuẩn bị cất cánh, thân ái.” McGonagall rất là hưng phấn, hắn đã viết báo cáo muốn làm bác sĩ cố định cho Thương Vân.

Thương Vân gật gật đầu, lại nằm trở về, nhắm hai mắt lại, vị hôn phu Steve này trước mắt chỉ là một nhân vật râu ria, mọi người đều lựa chọn quên đi sự tồn tại của hắn, đùa cái gì chứ, một thư tính thức tỉnh là một quý tộc nhỏ như hắn có thể mơ tưởng sao?

Học sinh đồng hành với Thương Vân đều không biết dùng từ ngữ gì để miêu tả tâm tình của mình, một khắc trước còn hứng khởi bừng bừng đạp lên thư tính làm người chán ghét này, ngay sau đó thư tính kia liền đạt đến độ cao bọn họ không với nổi, thật là rất hí kịch tính, nhất là Steve, bình dược tề đột phá kia thật sự là rơi đau lòng hắn. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Shelly, hắn lại quên sạch, Shelly chính là cứu thục của hắn, hắn đã chịu đủ tùy hứng tự đại của Mino, đính hôn với Mino vốn không phải ý của hắn, hiện tại vừa lúc, hắn coi như là giải thoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.