Xuyên Nhanh Chi Tra Thụ Không Tra

Chương 6-6



“Hộc… hộc… Chậm… chậm một chút, chờ… chờ… anh… anh…” Ninh Tả Kỳ cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình đều sắp nhảy ra ngoài, hỗn tiểu tử Ninh Thư Sảng kia vậy mà vẫn còn mặt không đổi sắc đeo tai nghe duy trì tốc độ chạy đều đặn.

“Thể chất quá kém.” Thư Duyệt dừng lại, xoay người ném một kỹ năng trào phúng, quay lưng tiếp tục chạy.

“Em, xú tiểu tử nhà em!” Ninh Tả Kỳ vạn phần hối hận bản thân vừa sáng sớm đã dậy đi tìm ngược, hôm qua biết nhóc con này mỗi ngày đều chạy bộ buổi sáng nên hắn cũng theo lại đây, thật là tự làm ngược không thể sống.

Ninh Tả Kỳ thở hổn hển chạy trở về, Thư Sảng đã tắm rửa xong ngồi xuống chuẩn bị ăn điểm tâm. Ninh Tả Kỳ mệt thành chó, bưng một cốc nước lớn đổ xuống, lúc này mới tìm về chút thanh âm.

“Kỳ thiếu gia, muốn đi tắm không?” Lão quản gia cười tủm tỉm hỏi, vẫn là tiểu thiếu gia tốt a, xem tố chất thân thể tốt như vậy.

“Đi.” Ninh Tả Kỳ nghiến răng nghiến lợi bật ra một chữ, cầm khăn mặt quản gia đưa, đi vào phòng tắm, hai chân đều phát run, cái loại dịch cường hóa gen kia thật sự hữu hiệu như vậy sao? Thật là thứ làm người điên cuồng, nhưng mà Thư Duyệt lại công khai cho Thư Sảng nói ra như vậy, là có cái gì dựa vào mới không sợ hãi sao? Vẫn là hỏi một chút ý tứ của chú trẻ đi!

Lúc mọi người rời giường, Thư Sảng đã ăn xong bữa sáng đang xem báo kinh tế, với một đứa trẻ như vậy, Minh Huy thật sự không còn lời nào để nói, cuộc sống không thú vị giống như một ông già.

“Thư Sảng, bình thường em đều chơi những cái gì?” Minh Mị tò mò hỏi.

“Chơi?” Thư Sảng ngẩng đầu, “Thiết kế vũ khí nóng đi, em thích.”

“Khụ, vậy mấy thứ các bạn nhỏ nên chơi kia thì sao, ví dụ như công viên trò chơi, cầu trượt linh tinh?” Minh Mị chưa từ bỏ ý định.

Thư Sảng cho cô một ánh mắt khinh bỉ, không thèm để ý, tiếp tục xem báo.

Minh Mị bị nghẹn đau tim, cô đây là bị một đứa bé ba tuổi khinh bỉ chỉ số thông minh sao, “Anh.”

“Ngoan, anh mang em đi khu vui chơi.” Minh Huy sờ sờ đầu cô.

“Em mới không đi.” Minh Mị thẹn quá thành giận, oán trách trợn mắt liếc anh trai nhà mình một cái.

“Không bằng cùng đi đi, tiểu Sảng còn chưa từng đến khu vui chơi đúng không, trẻ con đều thích, chúng ta đặt bao hết đi chơi đi!” Thời đại học Tống Viễn Chi cũng là rất thích khu vui chơi, chỉ là sau này đều không ra ngoài nhiều, ra ngoài cũng là đặt bao hết.

“Cùng đi xem một chút đi.” Ninh Dục Thừa sờ sờ đầu Thư Sảng, “Bất kể có thích hay không, cứ phải đến xem xem, hiểu biết một chút, không thích thì sau này không đi nữa.”

Thư Sảng gật gật đầu, “Được rồi, ba ba bảo con nghe lời phụ thân, vậy liền người định đoạt.”

“Tiểu tử thối, em có father complex à, cái gì cũng nghe ba ba.” Ninh Tả Kỳ tắm xong, cảm thấy phải tìm về mặt mũi đã ném mất.

“Đúng vậy.” Thư Sảng rất hào phóng thừa nhận, “Thích ba ba nhất.” Còn trịnh trọng gật gật đầu.

Ninh Tả Kỳ nghẹn họng ăn cơm, quyết định lát nữa phải đi nhà ma hù dọa tiểu quỷ này.

Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi đến khu vui chơi, bên trong không có một bóng người, viên trưởng tự mình tới cửa nghênh đón, “Ninh gia, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này, có cái gì hay cứ việc chơi, ngài có cần hướng dẫn viên không?”

“Cho cháu một phần bản đồ là được.” Thư Sảng thấy khu vui chơi này còn rất lớn, có bản đồ là có thể tiết kiệm thời gian, đề bài ba ba bố trí nó còn chưa làm xong đâu!

“Tiểu quỷ, có gan đi nhà ma không?” Ninh Tả Kỳ cố ý nói như vậy.

“Phép khích tướng vô dụng, nhưng mà anh đã muốn đi vậy em cũng miễn cưỡng đi cùng anh đi.” Thư Sảng đã vô lực với sự ngây thơ của Ninh Tả Kỳ.

Ninh Hiểu Hiểu cùng Ninh Vũ Trạch tìm một chỗ uống café, Ninh Dục Thừa hóa thân thành người cha hai mươi bốn hiếu, con trai đi đâu hắn cũng muốn đi đó.

Đoàn người chơi rất thỏa thích, “Thế nào? Thích nơi này không?” Ninh Tả Kỳ giơ tay độc hại khuôn mặt nhỏ của Thư Sảng.

“Hoàn hảo.” Thư Sảng thoát khỏi tầm tay hắn, đột nhiên mắt sáng lên, “Ba ba ——” Chạy như bay qua, nhảy vào trong lòng Thương Vân.

“Ba ba, con rất nhớ ba.” Thư Sảng ôm cổ Thương Vân làm nũng, Thương Vân cười sờ sờ đầu nó, “Con cao như vậy rồi nhỉ, chơi vui không?”

“Vui, ba ba cũng mang con đi chơi được không?” Thư Sảng vặn vẹo trong lòng Thương Vân, đoàn người lại sợ rơi cằm, đứa bé này tinh thần phân liệt sao.

“Ba ba mang con đi một nơi càng thú vị được không?” Thương Vân vẫn là có vài phần cảm tình với đứa trẻ này.

“Được.” Thư Sảng rất vui vẻ vì có thể cùng một chỗ với ba ba.

“Thư tiên sinh, có thể cho chúng tôi cũng chia sẻ chỗ kia không?” Ninh Tả Kỳ da mặt dày nhất, rất ngạc nhiên với sự thần bí của Thương Vân.

“Thư Duyệt, đã lâu không gặp.” Ninh Dục Thừa nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

“Thư đại, chú Thư, chú còn nhớ cháu không?” Minh Mị có loại cảm giác cảnh còn người mất.

“Tiểu thư lạc đường đã quay về nhà.” Thương Vân khẽ cười một chút, “Nếu như vậy thì mời mọi người đến chỗ tôi làm khách đi, Ninh tiên sinh cần dặn dò một chút không?”

“Tôi gọi điện thoại cho quản gia là được, gần đây không có chuyện gì lớn.” Ninh Dục Thừa có chút hưng phấn nhỏ vì có thể đi vào lãnh địa của Thương Vân.

“Vậy đi thôi.” Thương Vân mang theo Thư Sảng ngồi vào trong xe, xe Ninh gia theo đuôi phía sau, đi tới dưới chân một ngọn núi hoang.

“Đây chính là nơi thú vị Thư tiên sinh nói?” Tống Viễn Chi có chút thiếu kiên nhẫn, Ninh Dục Thừa đối với Thư Duyệt này rất đặc biệt.

“Ừ.” Thương Vân qua lại đạp đạp trên cỏ, cảnh sắc quanh người lập tức thay đổi, một người máy cao chừng ba mét xuất hiện ở trước mặt.

“Transformers!” Thư Sảng lập tức hưng phấn, “Đây là cho con sao?”

“Đúng, quà sinh nhật cho con.” Thương Vân cười cười, đây là hắn đáp ứng tiểu quỷ.

“Nó có thể biến thành xe không?” Thư Sảng sờ vỏ ngoài kim loại của người máy, hỏi.

“Đương nhiên. Biến thành xe.” Câu sau kia là nói với người máy.

Người máy kia quỳ trên mặt đất, hai ba cái liền biến thành một chiếc xe thể thao, đường ngấn nước hoàn mỹ, vô cùng phong cách.

Trong mắt Ninh Tả Kỳ lộ ra cuồng nhiệt, “Ông trời của tôi, Thư Duyệt, cho cháu một chiếc thế nào, bao nhiêu tiền cũng được, ước mơ của cháu á, vậy mà lại có thể trở thành sự thật.” Ninh Tả Kỳ lôi kéo cánh tay Thương Vân không buông, hai mắt tỏa ánh sáng, có đuôi mà nói cũng đã bắt đầu vẫy.

Thư Sảng chạy tới kéo Ninh Tả Kỳ ra, “Mới không cho anh, ba ba em chỉ làm cho em.”

“Quỷ hẹp hòi!” Ninh Tả Kỳ cũng chống nạnh làm bộ cãi nhau với Thư Sảng.

“Làm sao chúng ta lại xuất hiện ở trong này?” Tống Viễn Chi rất sợ hãi, Thư Duyệt này là lai lịch gì.

“Từng nghe nói ngũ hành bát quái chưa?” Thương Vân khó được tốt bụng giải thích.

“Nghe rồi.” Quá mẹ nó nghe rồi, Ninh Tả Kỳ thật muốn gõ đầu Thương Vân ra xem bên trong có phải bề mặt mặt trăng không nữa, hắn sao có thể biết thứ cao thâm như vậy, căn bản không phải người trong cùng một thế giới.

“Đến đây đi, phòng của em ở bên trong.” Thư Sảng ngồi ở trong xe, tự xe liền lái đi, Thư Sảng rất vui vẻ, nó liền biết ba ba nhất định sẽ không làm nó thất vọng.

“Chủ nhân.” Eva chờ ở ngoài cửa.

“Chú Eva ——” Thư Sảng nhảy vào trong lòng Eva, làm cho Abby vô cùng bất mãn, tiểu quỷ khó chơi này trở lại.

“Ta hái rất nhiều hoa quả, chỉ đợi cháu về thôi đấy!” Eva rất thích đứa bé này, hy vọng sau này chủ nhân cũng có thể có một đứa con.

Ba ngày này trái tim mọi người chịu đủ tàn phá, Ninh Tả Kỳ cùng Thư Sảng đối chiến trong mạng toàn tức, vậy mà thua, còn có vũ khí laser thành phẩm, còn cùng nhau học làm người máy đơn giản nhất, tóm lại, muôn màu muôn vẻ đến làm hắn thiếu chút nữa cho rằng nửa đời trước của mình coi như sống uổng phí.

Cuối cùng Thư Sảng lưu luyến không rời lôi kéo tay Thương Vân, nó không muốn rời khỏi ba ba, Thương Vân sờ sờ đầu nó, “Ba ba có rảnh sẽ về thăm con.”

“Ba ba vừa vào phòng thí nghiệm là đều không rảnh.” Thư Sảng vẫn là rất hiểu ba ba của mình.

“Tiểu chủ nhân yên tâm, chú Eva sẽ nhắc nhở chủ nhân.” Eva quyết định muốn gánh vác trách nhiệm nặng nề.

Thư Sảng hung hăng gật đầu, chú Eva là tin được.

Sau đó lưu luyến không rời nói lời tạm biệt Thương Vân, mang theo transformers của nó về Ninh gia.

“Tiểu quỷ, hắc hắc,” Ninh Tả Kỳ xoa xoa hai tay, còn chưa mở miệng đã bị cắt ngang.

“Không cho mượn.” Đừng cho là em không biết anh đang chảy nước miếng với quà sinh nhật của em, Thư Sảng oán thầm, “Quản gia gia gia chuyển cái này vào gara khóa lại.”

“Quỷ hẹp hòi! Quỷ hẹp hòi! Quỷ hẹp hòi!” Ninh Tả Kỳ giận sôi, hình tượng đại ngạc quân hỏa đã hoàn toàn bị đảo điên, dù sao hắn ở trong lòng Thư Sảng vốn cũng chẳng có hình tượng gì đáng nói.

Sau sinh nhật Thư Sảng, người Ninh gia cũng đều giải tán, Ninh Tả Kỳ hoàn toàn đắm chìm ở trong đả kích, đã không nhấc nổi tinh thần trêu đùa cảnh sát trẻ kia.

Nhưng mà Giang Hoằng Nhất lại không thể yên lặng xuống dễ dàng như vậy, hắn là mang theo nhiệm vụ đến.

“Mang con ra ngoài chơi?” Nghe William báo cáo, Ninh Tả Kỳ vẻ mặt cổ quái, hắn thiếu chút nữa đã quên trẻ con chân chính là như thế nào, đều là lỗi của Thư Sảng, “Vậy thì đi đi, mang nhiều vài người bảo vệ, đúng rồi, tôi có tổng cộng bao nhiêu đứa con?”

“Ba.” William hắc tuyến, lại đổi mới độ cao về mức độ không chịu trách nhiệm của boss.

“Vậy đều đi cả đi, cũng đừng làm đặc biệt, cậu sắp xếp một chút.” Ninh Tả Kỳ lại suy nghĩ chuyện dịch cường hóa gen, Thư Sảng trưởng thành sớm thông minh như vậy, cũng là vì dịch cường hóa kia đúng không!

Mà lúc này Thanh Phong đang mặt ủ mày chau thương lượng với Thương Vân, “Thương Vân, tiểu Vân Vân, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta sẽ không như vậy nữa, những thứ căn bản là không nên tồn tại này sẽ làm vị diện tan vỡ.” Thanh Phong yên lặng không nói gì chảy hai hàng lệ, Thương Vân thật là đại biểu cho sự bốc đồng mà.

“Biết sai?” Thương Vân lười biếng dựa vào ghế sofa, cho ngươi che giấu cốt truyện! Đáng đời!

“Biết biết.” Thanh Phong lập tức gật đầu như đảo tỏi.

“Không sao, ta có chừng mực, ta đang nghiên cứu cơ giáp có thể biến hình, mấy thứ này khi ta rời đi cũng sẽ mang đi, ngươi yên tâm!” Thương Vân hừ lạnh một tiếng.

“Thương Vân rất có hứng thú với cơ giáp nhỉ?” Thanh Phong cười lấy lòng, “Ta đây lại tìm một vị diện thích hợp cho Thương Vân chơi được không!”

Thương Vân híp mắt, “Ngươi mà lại làm cái thứ quỷ quái gì đi ra, hậu quả ngươi biết đấy, ừ?” Thương Vân thề, âm nâng cao lên kia tuyệt đối không có ý uy hiếp.

“Yên tâm, yên tâm!” Thanh Phong vỗ ngực cam đoan, hắn hiện tại bị hai nhóc đáng ghét Thương Vân cùng Zero này làm sứt đầu mẻ trán, người khác một người có thể quản một đám, bản thân hắn lại hai người còn không quản được, đều là xương khó gặm a xương khó gặm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.