Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 12: Thế giới 1: Thanh xuân vườn trường 11



****

[ Kí chủ, theo cốt truyện thì hôm nay nữ chính mở cửa lớp bị xô nước dội vào người được nam chính cứu, người định làm thế nào ]

Làm thế nào sao?

" Nữ chính đang ở đâu? "

[ 10 phút nữa sẽ đến cổng trường ]

**10" sau **

[ Đến rồi! ]

Quả nhiên sau tiếng hệ thống vừa dứt, Lưu Anh từ cổng trường tiến vào

" Lưu Anh! " Lãnh Tử Nguyệt mỉm cười vẫy tay gọi Lưu Anh

Lưu " bỗng dưng bị gọi " Anh: "....." gọi cô ta làm gì, thân lắm sao

" Đi cùng đi "

Lưu Anh khẽ cứng đờ, nhưng nghĩ xung quanh có rất nhiều người nên vẫn mỉm cười đáp ứng " Được "

" Rốt cuộc cô muốn làm gì " Đến chỗ khuất người, Lưu Anh mới hạ thấp giọng hỏi cô

Cô ta không tin không có việc gì Lãnh Tử Nguyệt lại tự nhiên nhiệt tình với mình như vậy, bọn họ không thân. Thậm chí cô ta còn rất ghét cô, điều này không phải cô không biết

Chắc chắn có âm mưu!

Nhìn ra điều Lưu Anh đang suy nghĩ, Lãnh Tử Nguyệt hào phóng thừa nhận " Hazz, cô suy nghĩ đúng rồi a, tôi đúng là có âm mưu "

Nghe thấy vậy, giọng Lưu Anh không khỏi lớn hơn " Cô muốn làm gì!? "

" Ai, cô không cần lớn tiếng như vậy, tôi sẽ không làm gì cô đâu..." dừng một chút " chỉ là...cần cô phối hợp một chút thôi à "

" Phối hợp cái gì " Tin cô chết liền " Cô đi mà tìm người khác, tôi không có hứng thú " Lưu Anh nói xong định đi

" Ây từ từ, chuyện này có liên quan đến cô a "

Bước chân Lưu Anh hơi dừng, Lãnh Tử Nguyệt liền chạy đến

" Lúc vào lớp nhớ nhìn cửa, cẩn thận ướt thành chuột lột "

Lưu Anh hơi nhăn mày " Ý cô là có người hại tôi "

" Có lẽ vậy " Lãnh Tử Nguyệt lơ đãng, có vẻ không để ý lắm

" Sao cô biết? " Lưu Anh nghi ngờ " Cô nghe thấy họ nói sao? "

" Không có a "

" Vậy tại sao!? " Nói đến đây Lưu Anh không khỏi tức giận nhưng cố nén xuống "cô tốt vậy sao "

" Tôi vốn dĩ là người tốt a, còn tại sao tôi biết thì...cô đoán xem " Lãnh Tử Nguyệt gợi đòn nói xong còn nháy mắt một cái

Lưu Anh hừ lạnh một tiếng rồi đi về lớp, nếu còn ở đây thêm nữa cô ta sợ mình sẽ bị tức chết, cô ta mới không tin cô lại tốt bụng nhắc nhở mình như vậy

[ Kí chủ, sao người lại giúp cô ta ]

" Ha, giúp sao " Cô cười chế giễu " Ngươi thấy ta tốt bụng vậy sao? "

[……] Đúng là không có

" Lát ngươi sẽ biết "

Vì được cô nhắc nhở, Lưu Anh theo bản năng nhìn lên cánh cửa, sau đó không khỏi kinh ngạc

Vậy mà thật sự có xô nước!

Nhìn người bên cạnh đang mỉm cười với mình, bỗng cảm thấy thật ngứa mắt. Chưa kịp suy nghĩ, tay đã giơ lên đẩy Lãnh Tử Nguyệt về phía cửa

Lãnh Tử Nguyệt cứ thế thuận theo lực đẩy mà va vào cửa, bị tưới ướt hết từ trêи xuống dưới

" Tử Nguyệt!! "

Một giọng nói quen thuộc vang lên, trêи người cô được choàng thêm một chiếc áo khoác

" Không sao chứ " Nhìn gương mặt tái nhợt trước mặt, không hiểu sao Dương Lãnh Thần cảm thấy lòng mình hơi đau

" Kh...không sao, tôi đi thay quần áo "

" Tôi đưa cậu đi "

" Ừm "

Trước khi đi, ánh mắt Dương Lãnh Thần nhìn Lưu Anh lạnh lùng làm cô ta không khỏi sợ hãi

" Thần Vũ, tìm người bày ra trò này, tôi không muốn nhìn thấy người đó nữa " Dương Lãnh Thần lạnh lùng nói

Cô hơi nhíu mày " Không đến nỗi vậy chứ, cũng không sao mà "

" Họ làm ướt nền, tôi dẫm vào, bẩn "

Lãnh Tử Nguyệt:"......." Anh lợi hại

"! " không đúng! Nếu họ đi rồi ai giúp mình chỉnh nữ chính

" Đi thôi " Thấy Lãnh Tử Nguyệt thất thần, Dương Lãnh Thần không khỏi nhắc nhở

" Ừm "

Lúc đi còn không quên liếc mắt đưa tình với Lưu Anh, làm cô ta tức gần chết mà lại không làm gì được

**********

" Tôi xong rồi "

" Uk, về lớp thôi "

" Cái đó, có thể bỏ qua cho mấy người bọn họ được không "

Dương Lãnh Thần nhìn cô " Bọn họ hại cậu thành ra như vậy mà cậu còn nói giúp mấy người họ? "

" Cũng không phải là cố ý "

" Vậy như thế nào mới là cố ý "

"...." Lãnh Tử Nguyệt suy nghĩ " Dù sao cũng là không cố ý, lúc đó là tôi xui nên mới rơi trúng tôi thôi "

" Lãnh Thần ~, bỏ qua lần này nha " Thấy không lay chuyển được đối phương, Lãnh Tử Nguyệt đành làm nũng

Dương Lãnh Thần nhìn cô một lúc lâu, dường như đang suy nghĩ gì đó, trêи môi dần xuất hiện độ cong nhẹ.

" Được thôi, nhưng tôi có điều kiện "

Đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn " Điều kiện gì? "

" Chưa nghĩ ra, lúc nào nghĩ ra sẽ nói cho cậu. Đến lúc đó... " Dương Lãnh Thần dừng một chút, cúi người tiến lại gần sát mặt cô " cậu đừng có quên đó "

Cô "A" một tiếng rồi ngẩn người nhìn gương mặt phóng đại trước mặt. Thấy cô ngây ngốc nhìn mình như vậy, hắn không khỏi cảm thấy buồn cười

" Nguyệt Nhi, đi thôi " Dương Lãnh Thần mỉm cười, đưa tay dắt người vẫn đang nhìn mình đi

Lúc này cô mới phản ứng lại " Nguyệt... Nhi? "

" Không được sao "

" A, không có " chỉ là cảm thấy kịch bản hơi nhanh thì phải

Nụ cười trêи môi Dương Lãnh Thần càng sâu hơn

[ Hảo cảm +5, tổng 70 kí chủ cố lên ]

" Phải rồi, cậu có thích đi chơi không? "

" Đi chơi? "

" Ừ "

" Có "

" Vậy cuối tuần tôi đón cậu "

" Hả "

" Đi chơi "

" À, Ừ " đây chính là hẹn hò trong truyền thuyết sao

Đợi khi hai người đi rồi, ở một hướng khác có một bóng người bước ra. Giang Thiên Hàn nhìn bóng dáng hai người phía trước bước đi, trong lòng đột nhiên cảm thấy một trận mất mát, bàn tay không khỏi nắm chặt, quay đầu đi về hướng ngược lại

Vừa vào đến lớp, Phong Thần Vũ đã tiến lại gần, bên cạnh còn mấy người đang cầu xin gì đó

" Thần, đây là những người đã bày ra trò đó, có cần để họ đi luôn không? "

" Không cần? " Phong Thần Vũ khó hiểu

" Lần này bỏ qua "

" A! " Lần này là kinh dị chứ không phải là kinh ngạc nữa. Dương Lãnh Thần trước đây nói một là một, hai là hai bây giờ lại đổi

Phong Thần Vũ nhìn sang cô rồi quay sang nói với Dương Lãnh Thần " Họ nói, lần này là chỉnh Lưu Anh, không ngờ tới Lãnh Tử Nguyệt lại va vào cửa nên xuất hiện sự việc lần này "

Dương Lãnh Thần liếc hắn một cái " Tôi không mù, Lưu Anh rõ ràng đã nhìn thấy xô nước trêи cửa, nhưng cô ta cố tình đẩy Tử Nguyệt vào, cũng không phải cậu không nhìn thấy "

Phong Thần Vũ đưa tay vuốt vuốt mũi " Cậu định làm gì? "

" Cậu đoán xem " Lạnh lùng liếc Lưu Anh một cái rồi đi

Phong Thần Vũ liếc nhìn cô, cả hai không hẹn mà cùng mặc niệm cho Lưu Anh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.