Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 23: Thế giới 2: Tu chân (1)



Thời điểm Lãnh Tử Nguyệt tỉnh lại, cảnh tượng trước mặt chính là một rừng trúc, xung quanh linh khí nồng đậm cùng thực vật tươi mát, bên cạnh có một dòng suối, nàng bước đến, cúi đầu, nhìn thấy thân ảnh phản chiếu của một cô nương trong nước

Bộ y phục mặc trêи người nàng màu trắng thuần, kiểu dáng đơn giản thêu chỉ bạc, tà áo được gió thổi bay bay mà phiêu dật

Khuôn mặt nữ tử thanh lãnh, môi đỏ khẽ mở

" A, giống ta a, chỉ khác là tóc và mắt màu đen thôi "

[ Đương nhiên là khác, chính người bảo ta thay đổi tóc và mắt người thành màu đen mà ] Một con hamster trắng trắng tròn tròn không biết từ đâu xuất hiện trèo lên vai nàng

[ Kí chủ, tại sao phải thay đổi? ]

" Ngươi không cảm thấy khi đánh nhau, tóc từ màu đen chuyển sang trắng sẽ rất ngầu sao? "

Hệ " chuột hamster " thống:[.......] Đây là lý do sao?

" Cốt truyện "

[ Đang tải------------tải thành công ]

[ Cốt truyện: Thế giới này là loại hình tu chân, tông môn có danh vọng nhất hiện tại là Thiên Sơn Môn, nữ chủ Tề Vũ là một người xuyên không, kiếp trước chính là sát thủ, bị người yêu phản bội hại chết, sau khi chết liền xuyên vào người công chúa đương triều_Mặc Thanh Thanh rồi ẩn dấu thân phận đến Thiên Sơn Môn bái sư, nàng ta thiên tư thông tuệ nên được nhận làm đệ tử thân truyền của trưởng môn

Nam chủ là Quân Triệt, gia tộc bị họa diệt môn, kẻ thù đuổi giết nên bái nhập Thiên Sơn Môn, căn cơ rất tốt nên được Tề Vũ coi trọng, hai người quen biết dần dần rồi yêu nhau, sau này cùng nhau coi quản Thiên Sơn Môn

Nguyên chủ là Lãnh Tử Nguyệt_ nữ trưởng lão duy nhất tại Thiên Sơn Môn, thực lực lại cao nên được nhiều người ngưỡng mộ, sau này trong trận chiến trừ ma vì bảo vệ Thiên Sơn Môn mà hi sinh thân mình, nhưng lại bị bọn họ coi là đương nhiên mà không để ý, tiếc nuối duy nhất là chưa có nhận đệ tử

Nguyện vọng của nguyên chủ:

1: Thu nhận đồ đệ

2: Không cần vì Thiên Sơn Môn mà hi sinh ]

" Nguyên chủ và nữ chủ không có thù gì sao? "

[ Không có a, nguyên chủ thích yên tĩnh nên luôn ở trêи núi tu luyện, không có việc gì sẽ không xuống núi, cùng nữ chủ gặp nhau không đến mấy lần nên cũng không có khúc mắc gì ]

" Xì, chán chết " Lãnh Tử Nguyệt ghét bỏ "xì" một tiếng

" Bây giờ đến đâu rồi? "

[ Còn một tháng nữa là đến kì tuyển chọn đệ tử của Thiên Sơn Môn, hôm đó nam chủ cũng có ở đó ]

" Nữ chủ thì sao? "

[ Đã đến được một năm ]

" Ồ~" Lãnh Tử Nguyệt nhìn một lượt xung quanh rừng trúc rồi bước xuống núi

[ Kí chủ, người đi đâu vậy? ]

" Ăn "

[ Nguyên chủ không cần ăn mà? ]

" Ta không phải nguyên chủ, ta chính là muốn ăn "

Hệ thống [……] Người thích làm gì thì làm

Trêи đường xuống núi, Lãnh Tử Nguyệt bắt gặp rất nhiều ánh mắt dừng trêи người mình, tiếng ồn ào càng ngày càng nhiều

" Đó chẳng phải Lãnh trưởng lão hay sao? "

" Thật sao? Là Lãnh trưởng lão có thực lực mạnh nhất Thiên Sơn Môn sao? Tại sao người lại ở đây? "

" Đúng vậy, chính là người "

" Thật đẹp a~"

.......

" Ta đến đây ba năm rồi, bây giờ mới được nhìn thấy Lãnh trưởng lão đó "

" Ha, ngươi còn may mắn đó, ta đến đây mấy chục năm bây giờ mới được nhìn thấy người "

.....Vân vân và mây mây.....

Lãnh Tử Nguyệt không để ý đến những ánh mắt mọi người nhìn mình, một mạch đi thẳng xuống núi

Dưới chân núi là một cảnh khác hoàn toàn, người người đi lại tấp nập, các rạp hàng được bầy bán ở khắp nơi

Nàng nhìn một lúc rồi đi vào quán ăn đối diện

" Mang cho ta mấy cái bánh bao cùng một ít đồ ăn ngon đến đây "

Tiếng nói thanh thúy vang lên liền thu hút ánh mắt của mọi người trong quán, thân ảnh nữ tử đẹp đẽ mà mờ ảo khiến mọi người tưởng mình bị ảo giác mà ngơ ngẩn đứng nhìn

" Này...! ". Ngôn Tình Tổng Tài

Không thấy ai trả lời, Lãnh Tử Nguyệt hơi mất kiên nhẫn, thanh âm lạnh băng làm mọi người tỉnh lại từ trong thẫn thờ, tiểu nhị nhanh chóng đi vào chẩn bị đồ ăn, ánh mắt mọi người vẫn như có như không mà dừng trêи người nàng

Một lúc sau, thức ăn được dọn lên

" Cô nương, mời dùng bữa " Tiểu nhị lén nhìn nàng rồi rất nhanh cúi đầu xuống, mặt hơi hơi đỏ

" Cảm ơn "

Mọi hành động đều mang theo ưu nhã, đẹp đẽ, nàng như một vị thần không thuộc về thế giới này

[ Kí chủ, ta cũng muốn ăn ]

" Ngươi cũng có thể ăn? " Lãnh Tử Nguyệt nhấc tiểu hamster lên bóp bóp: Thật mềm a

[ Bây giờ ta là chuột, có thể ăn a....kí chủ, đừng bóp nữa, ta đau a ]

Một người một thú cứ ở đó cãi nhau nhưng trong mắt mọi người ở đây lại là cảnh thiếu nữ tử đang đùa nghịch với sủng vật, hình ảnh nhu hòa mà đáng yêu

Ở một bên góc không mấy nổi bật, một thiếu niên vẫn ngây ngốc nhìn nàng không rời mắt, Khuôn mặt tuấn mĩ còn chưa trưởng thành mà hơi ngây ngô. Nhìn hồi lâu hắn mới dời đi tầm mắt, đầu cúi xuống

[ Kí chủ, nam chủ ở đây ]

" Vậy sao? Đúng là một sự trùng hợp không hề nhẹ mà " Lãnh Tử Nguyệt không để ý tới, tay vẫn gắp đồ ăn bỏ vào miệng

[ Kí chủ chỉ biết ăn ăn ăn, sao không nghẹn chết đi ] Hệ thống nhỏ giọng lầu bầu

" Hử? Ngươi nói cái gì? " Giọng Lãnh Tử Nguyệt trầm xuống, nguy hiểm hỏi

[ Không có a, ta nói kí chủ thật gầy, nên ăn nhiều một chút ]

" Ta cũng thấy vậy "

Thế là lại Lãnh Tử Nguyệt lại tiếp tục chiến đấu với đống đồ ăn, bỏ mặc hệ thống đang khóc ở bên cạnh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.