Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 24: Thế giới 2: Tu chân (2)



" Ăn xong rồi, tiếp theo nên đi đâu chơi đây? " Lãnh Tử Nguyệt bước ra từ quán ăn, ngẩng đầu nhìn trời, suy nghĩ hành trình tiếp theo

[ Kí chủ, người rất rảnh sao? ]

" Đúng vậy "

[ Vậy thì... * Nhiệm vụ phụ tuyến: Công lược boss phản diện Mạc Phong * ]

"....." Cái gì đây

Khóe miệng Lãnh Tử Nguyệt giật giật

" Hệ thống... "

Hệ thống cảm nhận được nguy hiểm nên vội vàng nhảy khỏi người Lãnh Tử Nguyệt

[ Kí chủ, người định làm gì? ]

" Ngươi mẹ nó ra đây, ta đảm bảo sẽ không đánh chết ngươi đâu "

[ Tại kí chủ nói rảnh nên ta mới phát nhiệm vụ chứ bộ ]

" Giờ ta hết rảnh rồi "

[ Nhưng ta cũng đã phát rồi a, không thu lại được ]

"......" Ngươi giỏi!! Dám gài bẫy trẫm

Bình tĩnh, chúng ta là con người có văn minh

[ Còn nữa...kí chủ...] Hệ thống rụt rè, không dám nói

" Cái gì!!? "

[ Nam phụ đang gặp nguy hiểm...cần người tới cứu... ]

"....." hahaha " Ngươi nói lại lần nữa "

[...Kí chủ... ta cũng hết cách, nếu người không làm thì sẽ không hoàn thành nhiệm vụ, mà nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ bị trừ điểm tích phân a, mà nếu bị trừ điểm tích phân thì sẽ không thể nâng cấp hệ thống thống và mua đồ, mà nếu như vậy thì nhiệm vụ của người sẽ khó thành công, mà khó thành công thì....]

" Dừng dừng dừng, ngươi đừng nói nữa, ta làm là được rồi " Nghe hệ thống nói mà Lãnh Tử Nguyệt đau hết cả đầu

" Người đâu? "

Mắt hệ thống sáng lên [ Ở vách núi phía trước a,...nhanh lên kí chủ, nếu đến muộn thì hắn sẽ chết a ]

" Chết thì chết thôi "

[ Không được a kí chủ, nếu hắn chết thì sẽ không hoàn thành nhiệm vụ, mà nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì..]

" Được rồi được rồi, ta đi nhanh, được chưa "

Hệ thống:[……] Hình như ta đã phát hiện ra điều gì đó

Thoắt một cái, bóng dáng nữ tử đã biến mất tại chỗ

*** Ở một nơi khác ***

Trêи vách núi, một thiếu niên đang bị một đám người mặc áo đen đuổi giết, trêи người bị chém vô số vết thương lớn nhỏ khác nhau, máu từ miệng vết thương chảy xuống đất thành những hàng dài

Hắn bước đi siêu vẹo, tưởng chừng như sắp ngã đến nơi, đến sát vách núi, hắn dừng lại

" Hết đường chạy rồi chứ? Nếu ngươi giao Huyết Ly kiếm ra đây, bọn ta sẽ tha cho ngươi một mạng " Một tên áo đen trong đó tiến lên một bước, giơ kiếm về phía thiếu niên

" Ta vốn không có Huyết Ly kiếm gì đó, các ngươi nhân nhầm người rồi "

" Nhận nhầm người? Haha, vậy ngươi nói cho ta biết, miếng ngọc bội trêи người ngươi là từ đâu mà ra? "

Thiếu niên nghĩ tới miếng ngọc bội lúc trước mình đã ném đi, mày hơi nhíu " Có người cho ta "

" Haha, ngươi nghĩ bọn ta tin hay sao? Nếu hôm nay không giao ra kiếm, vậy ngươi sẽ phải chết!!! " Nói rồi đồng loạt xông về phía thiếu niên

Hắn thật sự không biết cái gì là Huyết Ly kiếm cả, mọi chuyện bắt đầu từ khi hắn gặp một thiếu niên bằng tuổi mình, trêи thân người đó tràn đầy vết thương nên hắn nổi lòng tốt giúp người đó băng bó, vì nhà hắn nghèo, lại là cô nhi nên trước khi đi người đó tặng cho hắn một miếng ngọc bội làm quà cảm ơn, thế là từ đó trở đi luôn có người truy sát hắn, hắn cố giải thích nhưng không có ai nghe

Hắn lùi dần về phía sau, quay người lại nhìn xuống vách núi, đôi môi mím chặt, đột nhiên nhắm mắt lại, nhảy xuống vách núi

Những tên áo đen cũng giật mình, không nghĩ đến hắn lại nhảy xuống, nhất thời không biết làm thế nào

" Hắn nhảy xuống rồi, làm sao bây giờ? "

" Vách núi này rất cao, rơi xuống là chết chắc "

" Trước hết quay về báo cáo với chủ nhân rồi tính sau "

Mấy tên áo quay sang nhìn nhau, một lúc sau mới nói " Được "

Sau khi thiếu niên rơi xuống, hắn cứ nghĩ mình sẽ chết, mắt nhắm chặt lại. Đột nhiên thân thể được người ôm lấy, ngửi được hương thơm nhàn nhạt trêи người đối phương, đôi mắt lập tức mở ra

Nhưng vì đã kiệt sức, tầm mắt hắn trở nên mơ hồ, hắn giống như nhìn thấy người ôm hắn là một bạch y nữ tử, cuối cùng không chịu được nữa mà ngất đi

Lãnh Tử Nguyệt ôm thiếu niên người đầy máu trong người, mùi máu sộc vào mũi, một tia sáng đỏ thoáng qua trong mắt, nàng nhắm mắt lại, lần nữa mở ra liền chở lại bình thường

Hệ thống thấy nàng như vậy cũng không có hỏi, vì nó biết có hỏi cũng chẳng hỏi được gì. Mặc dù nó chọn nàng là kí chủ nhưng chỉ vì linh hồn nàng thích hợp, từ đầu đến cuối nó chẳng hề biết gì về nàng

Đột nhiên cảm thấy buồn buồn

[ Trước tiên đưa hắn vào chỗ nào đó trị thương đã ]

" Ừ "

Đi một lúc cũng thấy một sơn động gần đó, nàng đưa hắn vào, đặt trêи một tảng đá to rồi đút cho hắn vài viên thuốc

[ Kí chủ, người cho hắn ăn thuốc gì vậy? ]

" Không biết a, của nguyên chủ chắc là toàn thuốc tốt thôi "

Hệ thống:[……] Gặp được kí chủ nhà nó không biết hắn còn có thể tỉnh lại không

Nhưng sự thật chứng minh, hắn đúng là mạng lớn. Kí chủ nhà nó đút bậy đút bạ mà cũng có thể đút trúng thuốc trị thương, còn là loại tốt nhất, rất nhanh hắn đã có thể tỉnh lại

Thời điểm hắn tỉnh lại thì đã là trời tối, hắn chống tay ngồi dậy mới phát hiện vết thương trêи người đã lành

Đây là.....Là do vị cô nương đó đã cứu mình sao?

** Ở một nơi khác **

[ Kí chủ, người phải ở lại đợi hẳn tỉnh thì hắn mới biết là người cứu hắn chứ, bỏ đi như vậy thì hảo cảm làm sao tăng a ]

Hệ thống không hiểu tại sao kí chủ của nó lại bỏ đi, suốt cả đoạn đường cứ càm rà càm ràm

[ Tinh!! Hảo cảm của Mạc Phong +20 ]

Hệ thống:[..…] Đột nhiên cảm thấy mặt thật đau

Cái này vượt quá xa so với tưởng tượng của nó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.