Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 70: Thế giới 3: Huyết tộc (Vampire) (13)



Nhận thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của Nặc Vũ, Lãnh Tử Nguyệt cười càng tươi

" Nặc Vũ ca ca, anh mà còn nhìn tôi như vậy nữa, là tôi sẽ tưởng rằng anh thích tôi đó "

Tư Đồ Nặc Vũ rùng mình một cái, vội vàng thu lại tầm mắt

Hắn chịu thua rồi, người này hắn chơi không lại

Lãnh Tử Nguyệt lôi từ trong túi ra một cây kẹo ʍút̼, bóc vỏ ra cho vào miệng rồi bình thản lên tiếng

" Chuyện về máu của tôi, vẫn chưa có ai biết trừ hai người "

Tát Nặc Tư Hạ khó hiểu nhìn cô " Vậy cô ta cần em để làm gì? "

Trước những ánh mắt nhìn chằm chằm về phía mình, Lãnh Tử Nguyệt từ từ bình tĩnh phun ra một câu

" Có lẽ là vì tôi đẹp hơn cô ta chăng? "

Tát Nặc Tư Hạ: "......"

Tư Đồ Nặc Vũ: "......"

Hệ thống: [……] Quen rồi...thật sự là quá quen rồi...

" À mà, kẻ thù của các anh rất lợi hại sao "

Tư Hạ nghĩ nghĩ " Cũng không có lợi hại mấy, chỉ là bọn họ hợp tác lại với nhau thì có hơi phiền phức "

" Hợp tác?...Có nhiều phe lắm hả? "

" Đương nhiên, cũng chính vì Tư Hạ rất ưu tú, cho nên liền trở thành bia ngắm của đám người đó " Giọng Tư Đồ Nặc Vũ còn xen lẫn một tia tự hào làm khóe miệng cô hơi giật giật

Bị nhắm đến mà còn tự hào??... Đồ thần kinh!!...

" Chỉ vì lí do đó thôi sao? "

" Cũng không phải... "

Tư Đồ Nặc Vũ vẫn chưa nói xong thì bắt gặp ánh mắt của Tư Hạ, hắn liền ngậm miệng lại

Thấy cô nghi hoặc nhìn, Tát Nặc Tư Hạ thở dài giải thích " Biết càng nhiều thì sẽ càng nguy hiểm, tôi không muốn em bị cuốn vào cuộc chiến giữa huyết tộc "

Lãnh Tử Nguyệt không để ý cười cười

" Anh không muốn tôi bị kéo vào thì cũng muộn rồi, Ái Nhĩ Lạc cũng đã để ý đến tôi rồi, không phải sao? "

Thấy hắn vẫn trầm mặc, cô nói tiếp " Ít nhất, cũng nên cho tôi biết về tình trạng của thế giới huyết tộc chứ, để sau này còn biết mà sử lý "

Tư Đồ Nặc Vũ cùng Tát Nặc Tư Hạ nhìn nhau, thấy hắn gật đầu, Nặc Vũ mới nheo mắt nhìn cô

" Chúng tôi có thể tin cô không? "

" Bí mật lớn nhất của tôi hai anh cũng biết rồi, cái câu hỏi đó phải là tôi nói mới đúng "

Nặc Vũ lúc này mới buông bỏ phòng bị xuống, thở dài một tiếng bắt đầu kể lại câu chuyện xưa

Thế giới huyết tộc, bên ngoài nhìn thì có vẻ yên bình, nhưng bên trong lại là sóng ngầm mãnh liệt, mọi quý tộc vì lợi ích cá nhân mà quay sang đấu đá lẫn nhau, dần dần còn kéo theo cả con người vào làm giao dịch

Trước kia có nữ vương huyết tộc cai quản, bọn họ còn kiềm chế, lén lút qua lại trong bóng tối, nhưng hơn mười năm trước, không hiểu sao nữ vương lại biến mất một cách kì lạ, không còn người cai quản, bọn chúng liền ngang nhiên đối đầu với nhau

" Nữ vương huyết tộc? "

" Ừ, người nắm quyền cao nhất huyết tộc chính là nữ vương điện hạ, bọn ta luôn bí mật tìm người nhưng lại bị đám người kia cản trở "

Vẻ mặt Tư Đồ Nặc Vũ lạnh lùng

" Bọn chúng vì không muốn bị nữ vương kiểm soát cho nên nếu người bị bọn họ tìm được trước, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm "

" Hệ thống, ta hỏi thật cái này "

[ Kí chủ cứ nói ]

" Nguyên chủ chính là nữ vương trong miệng bọn họ phải không? "

[……]

" Haha...ta biết ngay mà...mọi chuyện chính là trùng hợp một cách kì lạ như vậy "

" Vậy sao các anh không cử một người lên làm vương mới "

Tát Nặc Tư Hạ lắc đầu " Người có thể giữ ngôi vương phải là người có huyết mạch đặc biệt cao cấp để áp chế huyết mạch thấp hơn, vậy nên cách này vốn không được "

Lãnh Tử Nguyệt không để ý, khóe môi nhàn nhạt cười

" Vậy anh lên là được rồi "

Hai người bọn họ đồng thời giật mình, Tư Hạ nhíu mày

" Huyết mạch của tôi... "

" Ai nói là phải cần đến huyết mạch..., không phải vua của loài người cũng giống với những người khác hay sao, chỉ cần người đứng đầu đủ mạnh là được "

Tư Đồ Nặc Vũ hồi thần lại, cười lạnh khinh bỉ nhìn cô

" Nói thì dễ, mà làm thì khó, cô xem làm gì có ai có khả năng một mình chống lại nhiều người như vậy được "

" Anh chắc không? " Lãnh Tử Nguyệt đứng dậy, vòng qua sau người Tư Hạ, đặt tay lên vai hắn " Vậy anh cứ chống mắt lên mà xem tôi đưa Tư Hạ lên làm **Vương** như thế nào "

Cả hai người bọn họ lần nữa sững sờ trước câu nói của cô, hồi lâu vẫn chưa hồi thần lại

Lãnh Tử Nguyệt cười như không cười nhìn hai người họ lần cuối rồi tiêu sái bước ra ngoài

Tát Nặc Tư Hạ đưa tay đặt lên ngực mình, khi hắn nghe được câu nói cuối cùng cô nói, trái tim hắn không tự chủ đập mạnh một cái, không hiểu sao hắn lại có cảm giác, điều cô nói, chắc chắn cô sẽ làm được

Tư Đồ Nặc Vũ đứng dậy chào hắn một tiếng rồi rời đi, trong đầu hắn lúc này toàn là những câu nói của cô, trước đây hắn chưa gặp được ai ngạo mạn như cô, nhưng hắn lại không cảm thấy phản cảm, thậm chí trong lòng dường như còn có chút rung động

Hắn lắc mạnh đầu gạt bỏ đi những suy nghĩ trong đầu, khóe môi khẽ cong lên, dù sao thì hắn cũng rất mong ngóng xem cô làm cách nào để đưa Tư Hạ lên vị trí cao cao tại thượng kia

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.