Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 8: Thế giới 1: Thanh xuân vườn trường 7



" Hazz...., ngày mai là cuối tuần, cuối cùng cũng được nghỉ. Sáng sớm nào cũng phải đi học, chán chết ta rồi " Lãnh Tử Nguyệt buổi tối nằm bò ra giường than thở

[ Nếu người không đi học, thì làm sao công lược được Nam chính ] Hệ thống nghe vậy nhắc nhở

" Nam chính có phải lúc nào cũng ở trường đâu, bộ hắn không phải nghỉ hả "

Hệ thống: [……]

" Tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong, Phu nhân đang đợi người dưới nhà " Bác quản gia ở bên ngoài gõ cửa, cung kính nói

" Vâng, cháu xuống liền " Lãnh Tử Nguyệt bật dậy khỏi giường, xuống nhà ăn cơm

** Dưới nhà ăn**

" Nguyệt Nhi, ăn cơm đi con. À, phải rồi. Ba và Anh trai con ngày mai sẽ về. Mai nhớ dậy sớm cùng mẹ ra sân bay đón hai người họ " Mẹ Lãnh ôn nhu nói

Ba? Anh trai?

[ Nguyên chủ còn có một người Ba và một Anh trai là Lãnh Kì Bạch hơn nguyên chủ 2 tuổi. Hai người họ tháng trước ra nước ngoài sử lý chút chuyện, bây giờ đã xong nên ngày mai trở về ]

" Thì ra là vậy "

" Vâng, con nhớ rồi "

** Sáng hôm sau, ở sân bay **

" Ba, Anh hai! Mừng hai người trở về " Lãnh Tử Nguyệt cười vui vẻ chạy lại đón hai người

" Ừm, một tháng không gặp, Nguyệt Nhi của Ba lại xinh đẹp hơn rồi " Ba Lãnh đưa tay, xoa đầu Lãnh Tử Nguyệt, sủng nịnh nhìn cô

" Đương nhiên rồi, con là con gái của ba mẹ mà lại, tất nhiên là phải xinh đẹp rồi " Lãnh Tử Nguyệt mỉm cười, kiêu ngạo nói

" Xinh đẹp? Nhìn kiểu gì con cũng thấy con bé mập lên. Đúng vậy, mập lên không ít " Lãnh Kì Bạch nhìn từ trêи xuống dưới đánh giá Lãnh Tử Nguyệt rồi gật đầu nói

" Cái gì mà mập. Anh mới mập, cả nhà anh đều mập " Cô tức giận, trừng mắt nhìn anh trai

" Ha, vậy cả nhà anh không có em sao? Hazz, không những mập mà IQ cũng bị giảm a~" Lãnh Kì Bạch nở nụ cười đáng đánh đòn, khiêu khích nhìn em gái mình

Lãnh Tử Nguyệt:[……] Không nói lại được với ông anh vô lại của mình, đành phải dùng ánh mắt ủy khuất quay qua nhìn ba mẹ Lãnh

" Được rồi, Tiểu Bạch, đừng chọc Nguyệt Nhi nữa. Con bé đâu có mập, con mới mập. Về sau nhớ ăn ít đi " Ba Lãnh thấy ánh mắt đáng thương của con gái mình, trừng mắt nhìn con trai nói

" Đúng đó, Tiểu Bạch đúng là mập hơn rồi, lên ăn ít đi " Mẹ Lãnh cũng hùa theo, trách cứ con trai

Lãnh Kì Bạch: "......" Ba mẹ à, có cần thiên vị trắng trợn như vậy không. Con ở bên đó bận rộn như vậy, thời gian ăn còn chả có thì mập lên kiểu gì. Thật là bất công, tôi khổ quá mà ????

Biết không thể làm gì được, Lãnh Kì Bạch ngoan ngoãn im lặng, ủy khuất đi vào trong xe. Con trai nhà người ta thì được nâng niu, muốn gì được nấy, còn nhà mình thì sao..? Hazz...thôi được rồi, ai bảo em gái nhà mình đáng yêu quá làm gì, ai gặp cũng yêu, hoa gặp hoa nở

Đấu tranh tâm lý một hồi, cuối cùng mọi người cũng về đến nhà. Nghỉ ngơi một lúc rồi cả nhà ăn cơm

Ăn cơm xong, Lãnh Tử Nguyệt lên phòng nằm chơi điện thoại đến chiều thì dậy thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài

" Định ra ngoài sao? " Lãnh Kì Bạch từ trong phòng đi ra, nhìn Lãnh Tử Nguyệt hỏi

" Ừm, em định ra ngoài mua ít đồ "

" Anh đưa em đi "

" Không cần đâu, em tự đi được "

" Anh cũng có đồ cần mua "

" Vậy cũng được, em đợi anh bên ngoài "

" Ừm " Lãnh Kì Bạch có chết cũng không thừa nhận vì sợ em gái bị bắt cóc nên mới đi cùng đâu. Đùa gì chứ, em gái của anh được người trong nhà đặt trong tay, nâng niu từ nhỏ, luôn đơn thuần ngốc nghếch như vậy. Nhỡ bị người ta lừa đi mất thì sao? Rồi ai đền cho anh chứ, đương nhiên phải đi theo bảo vệ rồi

Phải nói người một nhà họ Lãnh này chính là mắc bệnh cuồng con gái, em gái mà. Cứ hễ chuyện gì liên quan đến Lãnh Tử Nguyệt là lại cuống cuồng hết cả lên (# su: mình cũng muốn có một gia đình như vậy, mỗi tội là đời không như mơ ????????)

**Trung tâm thương mại XX**

" Em muốn mua gì? " Lãnh Kì Bạch quay xang hỏi em gái

" Em muốn mua một ít đồ ăn vặt, mấy bộ quần áo và giầy thể thao " Thực ra là vừa hỏi hệ thống, biết nam chính đang ở đây nên cô mới đến. Thấy cô khổ chưa, phải hi sinh biết bao thời gian quý báu của mình cho nam chính đó

" Ừ, đi thôi "

Dương Lãnh Thần lúc này đang cùng Phong Thần Vũ đi chọn quà cho em gái thì tầm mắt không tự chủ được nhìn về một hướng

Ở hướng đó, một đôi trai tài gái sắc đang nói nói cười cười với nhau, rất là thân thiết. Không hiểu vì sao khi nhìn thấy vậy, lòng hắn cảm thấy rất khó chịu

[ Độ hảo cảm +5, tổng độ hảo cảm 45, kí chủ tiếp tục cố gắng ]

Nghe được âm thanh thông báo của hệ thống, Lãnh Tử Nguyệt cười thầm trong lòng. Làm bộ như bỗng nhiên nhìn thấy hắn, vẻ mặt kinh ngạc

" Dương Lãnh Thần, Phong Thần Vũ? Sao các cậu lại ở đây, đang đi mua đồ sao? "

" Ừ, bọn tôi đang mua quà sinh nhật cho em gái Lãnh Thần " Thấy Dương Lãnh Thần nhìn chằm chằm Lãnh Kì Bạch mà không định trả lời, Phong Thần Vũ nhanh nhảu lên tiếng

" Vậy sao? " Lãnh Tử Nguyệt đương nhiên cũng biết chuyện này nhưng không định làm gì

Lãnh Kì Bạch nhận thấy ánh mắt Dương Lãnh Thần bất thiện nhìn mình lại nghĩ lại vừa rồi hắn nhìn em gái mình có chút gì đó không đúng. Trực giác của Anh trai nói cho hắn biết, nam sinh này rất nguy hiểm, cần để Nguyệt Nhi tránh xa hắn ra

Nghĩ là làm, Lãnh Kì Bạch bỗng nhiên bước lên trước, chắn trước mặt Lãnh Tử Nguyệt

" Tử Nguyệt, người này là? " Dương Lãnh Thần càng khó chịu nhíu lại hỏi

" A, anh ấy là... " Lời chưa nói hết đã bị Lãnh Kì Bạch cắt ngang

" Tôi là bạn trai cô ấy "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.