Thanh âm thô cuồng truyền tới, thập phần hung tợn.
"Cô cái nữ nhân ác độc này!"
Mộ Ngôn giật lại áo choàng của mình, không có giũ khỏi tay của người ở phía sau.
Cô hơi mỉm cười, dáng vẻ thập phần thân thiện.
"Thân ái người lùn tiên sinh, rất rõ ràng, ta chỉ là một người qua đường vô tội..."
Cô còn chưa nói xong, hệ thống đã nhảy ra.
【 ký chủ! Cô hẳn là phải cứu công chúa Bạch Tuyết. 】
Mộ Ngôn sựng lại một chút, lời ra đến miệng đột nhiên biến thành, "Nhưng mà, các người hung hăng với một người qua đường vô tội như thế, thượng đế sẽ không khoan dung cho các người."
Những chú lùn: "......"
Người sau lưng Mộ Ngôn co rúm mình lại.
Mấy chú lùn đi tới đi lui nhìn lướt qua Mộ Ngôn.
Nhìn thân hình thì có vẻ là một tiểu cô nương, toàn thân trên dưới đều bị áo choàng bao phủ.
Thoạt nhìn, thập phần quỷ dị.
"Bertha, mau ra đây."
Mấy chú lùn hung ác hướng về phía nữ nhân ở sau lưng Mộ Ngôn kêu lên.
"Chúng ta kêu cô nấu bữa tối, cô lại nấu cho một mình cô."
"Chúng ta kêu cô giặt quần áo, cô lại đem quần áo của chúng ta ném xuống sông."
"Chúng ta hảo tâm thu lưu cô, không ngờ cô lại là nữ nhân độc ác như vậy."
"Uổng có nhan sắc, bụng dạ lại xấu xa."
Mấy người lùn chống eo, vẻ mặt dữ tợn, đã bắt đầu chỉ vào người muốn đem Bertha từ sau lưng Mộ Ngôn lôi ra.
"Ta, ta không có." Tiếng nói yếu ớt tinh tế từ phía sau Mộ Ngôn phát ra.
Mộ Ngôn hơi khựng lại, lẽ nào cô mất cảm giác tồn tại hay sao.
Nhưng tiểu mỹ nhân ở sau lại nắm chặt áo của Mộ Ngôn.