Xuyên Nhanh Công Lược: Ký Chủ Đừng Hắc Hoá
Cô gái trên mặt mang nụ cười, hoàn toàn khác biệt với cảm giác ôn hoà lại gây nguy hiểm khi nãy đã mang cho Lâm Dịch.
Phản xạ gật đầu xong, Lâm Dịch trực giác đầu tiên không phải lập tức giải thích anh chỉ vô ý thức gật đầu.
Mà là, chạy trốn.
Tim anh đang đập gia tốc, nhưng không phải do Mộ Ngôn thổ lộ, mà do...
Bỗng dưng sợ hãi.
Nhưng mà, Mộ Ngôn hiện tại cho Lâm Dịch cảm giác, rất bình thường không giống nữa.
Giống như điều ban nãy anh thấy chỉ là ảo giác vậy.
Lâm Dịch theo bản năng cắn cánh môi, cúi đầu nhìn tay Mộ Ngôn đang nắm lấy anh.
Anh không có cảm giác muốn ném ra.
Vì thế, Lâm Dịch quay đầu đi, nhàn nhạt nói, "Không đến bệnh viện hẹn hò."
Mộ Ngôn giữ nguyên nụ cười, "Nhưng em chỉ thích đi bệnh viện, làm sao bây giờ đây, Lâm tiên sinh thân ái."
Lâm Dịch quay đầu lại, thâm trầm nhìn Mộ Ngôn.
Cô gái trước mặt, nhàn nhạt nhoẻn nụ cười.
Tóc đen như mực cột thành đuôi ngựa, sạch sẽ lưu loát.
Nét mặt ôn hòa, nhìn Lâm Dịch.
Hai người không tiếng động nhìn nhau ——
Mười phút lúc sau.
"Ai nha trời ạ! Nghiêm trọng như vậy sao bây giờ mới đi khám!"
Bác sĩ nghiêm túc nhìn một nam một nữ ngồi ở đối diện.
Nam nhìn khôi ngô tuấn tú, nữ sinh thanh tú giai nhân.
Lâm Dịch cụp mắt, không nói gì.
Mộ Ngôn nhìn nhìn bác sĩ, "Có vấn đề gì sao?"
"Vấn đề? Vấn đề lớn đó!"
Bác sĩ lấy hình chụp ra đặt ở trước mặt Mộ Ngôn.
Mộ Ngôn liếc nhìn một cái, tầm mắt hơi khựng lại.
"Nếu bạn trai cô không yêu quý dạ dày mình như vậy, tôi nghĩ có thể cắt bỏ."
Lâm Dịch khi còn nhỏ đã từng làm thủ thuật, cắt bỏ một phần ba dạ dày.
Hiện tại, lại không yêu quý thân thể của mình.
Nếu chậm một chút nữa mới đến xem, phỏng chừng đã có thể nhặt xác.
Một tháng này dần dần chuyển biến tốt hơn, là do Mộ Ngôn.
Lâm Dịch không nói lời nào.
Mộ Ngôn nhận lại kết quả chụp hình, nói tiếng cảm ơn.
Sau đó nắm áo Lâm Dịch dắt ra ngoài.
Trên đường đi hai người nhìn nhau không nói gì.
Tại sao phải hôm nay mang Lâm Dịch đi khám chứ?
Tại vì một tháng thời gian đã qua, Mộ Ngôn phải đi đến công ty nọ thực tập, còn phải cập nhật phần mềm nữa.
Không còn có nhiều thời gian.
Nhưng lúc Mộ Ngôn không nói lời nào, nét mặt nhàn nhạt, người nhìn thấy vẫn có hơn bị doạ.
Lâm Dịch nhìn thoáng qua Mộ Ngôn, mím môi.
Lúc về đến nhà, Mộ Ngôn hỏi Lâm Dịch lấy số liên hệ.
Nói câu ở cửa đợi, sau đó xoay người đi vào nhà mình.
Lâm Dịch cúi đầu nhìn chằm chằm phương thức liên hệ ở trong di động của mình.
Còn có chút hốt hoảng.
Anh thế nhưng cả số liên lạc của đối phương cũng chưa có, đã đáp ứng tình cảm của đối phương rồi?
Lâm Dịch có cảm giác hơi quái dị.
Qua nửa giờ sau, Mộ Ngôn bưng một cái khay ra.
Rút ra di động của Lâm Dịch, đem khay đặt lên tay anh.
"Buổi trưa vui vẻ."
Cô gái trước mặt cong mắt nhàn nhạt cười một tiếng.
Lâm Dịch nhìn Mộ Ngôn.
Mộ Ngôn đã xoay người quay trở lại cửa phòng mình.
Sau đó bước vào, trong lúc xoay người, còn phất phất tay với Lâm Dịch.
Nói thật ra, có một số thời điểm, chúa tể hệ thống căn bản chọn không ra sai lầm của Mộ Ngôn.
Lễ phép có hơi quá.
Đương nhiên, trừ bỏ ở một số thời điểm hơi cường thế ra.
Quay về phòng, nụ cười trên mặt Mộ Ngôn liền nhạt dần xuống.
Cùng lúc ở trước mặt Lâm Dịch hoàn toàn không giống nhau.
Cô đi đến bên máy tính, mở máy tính lên.
Ánh sáng chiết xạ trên máy tính phả lên mặt cô.
Có vẻ hơi thâm trầm.
*
Ngày hôm sau.
Lâm Dịch tỉnh lại đã nhìn thấy bữa sáng nóng hầm hập đặt bên cạnh cửa, phần lớn đều là dưỡng dạ dày.
Lâm Dịch đứng sựng lại tại chỗ nhìn một hồi lâu.
Chàng trai một thân áo ngủ rộng thùng thình, hai mắt có hơi mông lung, sợi tóc mềm mại rối tung.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.