Xuyên Nhanh Công Lược

Chương 106: Câu Dẫn Thiếu Soái Cấm Dục



Mễ Lạc Tranh kiếp này chỉ có thể dùng một chữ "thảm" để hình dung.

Nguyên chủ tên Bạch Á Đình con trai của một gia đình giàu có thời dân quốc,cha mở cửa hàng bán tây trang và váy áo cách tân nên trong nhà vốn dĩ không thiếu tiền.Ăn uống hay đi lại đều được cưng chiều sủng ái tận răng,được ba mẹ cho đi du học Nhật Bản ,vì vẻ ngoài bắt mắt và tính cách hoà đồng nên rất được mọi người để ý.Cộng thêm học giỏi thành ra bạn bè ai cũng hoan nghênh...tưởng chừng khi về nước sẽ có một tương lai sáng lạn chào đón,nhưng không phải!

Ngày Bạch Á Đình về nước là lúc cuộc đời cậu chính thức rơi xuống vực thẳm sâu vạn trượng, ba bất ngờ qua đời để lại hàng tá khoản nợ chưa kịp thanh toán,họ hàng như hổ rình mồi không kiêng nể gì mà lừa ghạt số tiền tiết kiệm cuối cùng trong ngân hàng kia,chủ nợ sẽ vì bạn nghèo khó mà bỏ qua sao? tất nhiên là không rồi! trừ phi đầu ông ta bị úng nước mà thôi!!

Sỡ bất đắc dĩ đành phải bán nhà ,rồi dùng số tiền tiết kiệm dư dã lại mua căn nhà nhỏ,thử hỏi một qúy công tử từ nhỏ sống trong nhung lụa giàu sang sẽ biết làm việc nặng nhọc,chịu cực chịu khổ nổi sao?nhưng Bạch Á Đình không chịu cũng phải chịu.

Bởi vì đi cùng cậu còn có ba người nữa,mẹ và hai đứa em,một nam một nữ,lúc Bạch gia chưa phá sản cậu vẫn là anh trai tôn qúy trong mắt hai đứa.Vì lẽ cậu biết chơi đàn Piano,biết ngoại ngữ biết khiêu vũ này nọ...nhưng phá sản rồi qủa thực là vật đổi sao dời,khác nhau một trời một vực.

Nhà ngoại bên mẹ vốn dĩ là thương nhân thời nhà Thanh,nhưng cách tân khiến gia đạo sa xút nặng nề,nhưng vẫn giữ được tiền tài đủ để an nhàn mà sống.Ba Bạch lúc chưa quen mẹ đã tự mình kiếm tiền mở tiệm rồi,về sau nhờ mai mối mà quen biết nhau.Kết hôn được một năm thì sinh ra cậu,rồi ba năm sau đó hai đứa em cũng nối nhau ra đời.Bạch Hiểu Tuệ và Bạch Ngọc Danh ,Bạch Á Đình nhìn cặp em song sinh này mà thích ý vô cùng,đâm ra sủng nịnh cưng chiều.

Năm 14 tuổi Bạch Á Đình theo tàu sang Nhật du học,trọn vẹn ba năm,đến khi 17 tuổi trở về thì mọi chuyện đã không còn như xưa.Cha phá sản,mẹ dắt díu hai đứa em mua nhà tạm bợ sinh sống.Theo lí mà nói bán nhà trả nợ vẫn còn dư lại một khoảng tiền lớn,đủ để ăn tiêu 4-5 năm,nhưng đấy là biết tiết kiệm dè sẽn.

Mẹ Bạch vẫn theo thói quen cũ,ăn uống xa sĩ quần áo lụa là thượng hạng,Bạch Á Đình nhiều lần khuyên can nhưng đều vô dụng.Hầu như mỗi lần như vậy đều bị mắng cho tơi tả,nhiều lần như thế nên cũng chẳng tham luyến cái gì nữa.Bạch Á Đình lúc ban đầu nhờ vào thân phận du học sinh mà tìm được công việc tốt ở toà soạn báo,dịch tiểu thuyết hàng tháng định kì.Lương một tháng cũng tương đối khá,7 đồng đại dương,đủ để gia đình bình thường chi tiêu trong vòng trong vòng một tháng.

Nhưng với nhà cậu tuyệt đối không đủ,hai đứa em vẫn còn đang đi học,tiền học và quần áo sinh hoạt trong nhà lúc đầu là nhờ vào tiền dư bán nhà kia.Nhưng phung phí qúa mức nên chưa tới nữa năm đã cạn hết không còn đồng nào,mẹ Bạch sống trong sung sướng đã quen nên không chịu đi làm việc nhìn sắc mặt người khác,hai đứa nhỏ cũng vậy.Lấy cớ còn đi học mà trốn việc không làm,thành ra tiền bạc chi tiêu trong nhà tất cả đều đè nặng lên vai Bạch Á Đình,cậu thiếu niên vừa tròn 17 tuổi.

Tiền học mỗi đứa một năm lên tới 50 đồng,chuyển cấp nhập trường lên tận 100 trăm. Khỏi nói cũng đủ hiểu cậu phải làm việc nhiều nhặn tới mức nào.Mẹ Bạch thấy tiền ở toà soạn qúa ít nên không chịu để cậu làm tiếp,chẳng biết ma sui qủy khiến hay nghe ai nghe ra ở đâu mà một mực ép cậu nghĩ việc,tới Bách Lạc Môn làm hầu bàn tiếp rượu.

Mang tư tưởng cải tiến nên với việc tiếp rượu này Bạch Á Đình cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng tính cách ngoan hiền nhịn không được mẹ và hai em nhỏ giọng cầu xin,lỗ tai mềm liền đồng ý hầu rượu người ta.Cũng may Bách Lạc Môn có ông lớn chống lưng nên không đến nổi phiền toái,nhưng vẫn không cản nổi nhiều khách tham lam sờ mò lung tung,huống chi dung nhan xinh đẹp dáng người gợi cảm như Bạch Á Đình.Ngày đầu làm phục vụ đã bị người ta bóp m*ông,sờ nắn mấy lần...hoảng sợ báo cáo với quản lý nhưng chỉ đổi lại thờ ơ,lạnh nhạt. Bởi ở đây ai cũng quen rồi,chưa tệ đến mức bắt buộc hầu ngủ mà thôi...khách không qúa phận họ sẽ không ra mặt ngăn cản.

Những ngày sau đó lần nào bưng nước hầu rượu đều sẽ bị sờ,có vài vị khách sờ nắn song còn cho tiền boa làm phí bồi dưỡng,thấy cậu còn nhỏ lại xinh đẹp nên toàn bộ nhân viên trong Bách Lạc Môn cũng sinh lòng thương tiếc ,thường xuyên giúp đỡ này nọ.Tiền lương hằng tháng cứ theo việc mà tăng lên,lên đến 15 đồng đại dương,toàn bộ đều đưa hết cho mẹ trang trãi gia đình.

Nếu cực khổ về nhà có người yêu thương,cơm ngon canh ngọt thì không nói,đằng này được cái gì?

Hai đứa em vì công việc vũ nhục này mà khinh thường cậu,hễ gặp mặt liền xiên sỏ chửi bới xỉ nhục cậu, nói cậu làm mất mặt gia đình dòng họ.Mẹ thấy hết nhưng cũng không ngăn lại,đã vậy còn hùa theo hai đứa nói cậu làm bà xấu hổ... điệu bộ cử chỉ đều đứng về phía hai đứa em song sinh gái trai kia.

Bạch Á Đình uất nghẹn vô cùng,nhiều lúc thật sự muốn lên tiếng hỏi "Vậy tiền các người sài ở đâu ra? tiền y phục tiền điện nước,tiền học đóng ở đâu ra?" còn không phải do cậu làm ra hay sao? đám người ăn không ngồi rồi thì lấy tư cách gì chỉ trích tôi? nghĩ là thế nhưng cậu nào dám nói ra,cứ vậy mà tiếp tục nhẫn nhịn làm đến khi lãnh lương thì hai tay dâng lên cho họ rồi bị ăn chửi.

Bạch Hiểu Tuệ tính cách tiểu thư ương bướng chạnh choẹ,đồ không đẹp liền không chịu mặc, váy áo súng xính hàng ngoại tơ lụa may mới đầy cả một tủ.Bạch Ngọc Danh là người khinh nhờn cậu nhất,thấy mặt cậu liền cay độc chửi rủa liên hồi.

Mọi chuyện cứ thế cho đến khi Bạch Á Đình tròn 18 tuổi,Bạch Ngọc Danh đua đòi muốn chuyển đển trường tốt hơn,mẹ Bạch tất nhiên đồng ý.Nhưng phí chuyển lại cực kì cao,200 đồng đại dương...hơn một năm tiền lương,cậu làm gì có nhiều tiền như vậy.

Nhưng Mẹ Bạch cưng chiều thành thói,dần dà nảy sinh chủ ý thâm độc,ép Bạch Á Đình bán thân lấy tiền!!!Bạch Á Đình tất nhiên nhất mực từ chối,hầu rượu đã là qúa giới hạn rồi,đừng hòng cậu tới thêm bước nào nữa.

Có lẽ do "nghĩ thông" nên chiều hôm đó một nhà ba người bọn họ liền đến phòng xin lỗi cậu,ngay cả Bạch Ngọc Danh ngày thường ghét cay ghét đắng nay lại chủ động mời cậu ăn điểm tâm,uống sữa bò.Nhưng vừa uống liền bất giác ngất đi ,cậu vừa ngã xuống bọn họ liền ngay lập tức dẹp bỏ bộ mặt tươi cười,nhìn nhau cười gằn rồi cõng cậu đến căn nhà gỗ cũ ở cuối phó.

Đón nhận là năm người đàn ông trung niên xấu xí,bụng phệ...

Đến khi tỉnh lại thì mọi chuyển đã rồi,bọn họ thấy cậu khóc lại càng hưng phấn hơn,chà đạp mạnh bạo giày vò thân thể cậu,từ trong lời thoá mạ hưng phấn của họ Bạch Á Đình mới vỡ lẽ rằng,hoá ra cậu bị bán rồi.

Ba người kia vì học phí của Bạch Ngọc Danh mà hạ thuốc bán rẻ cậu,họ hoàn toàn không xem cậu là người thân,đơn giản là cái ngân hàng di động không hơn không kém.Hai trăm đồng tới tay họ cần gì lo cho cậu nữa...Bạch Á Đình cứ như vậy bị họ giam cầm,dùng cơ thể cậu để phát tiết dục vọng,có đôi khi còn kéo cả những người khác đến,già trẻ nhiều vô số kể. Đôi khi còn có cả hàng tá quân nhân Nhật Bản và quân phiệt.

Kháng cự chống đối liền thượng cẳng tay hạ cẳng chân,xuống tay không thương tiếc như vậy làm gì có ai xem cậu là con người mà đối đãi nữa chứ!! trông chẳng khác gì một con đ*iếm không hơn không kém...

Cứ như vậy cho đến hơn một năm sau,trong cơn sốt co giật bác sĩ chẩn đoán cậu bị căn bệnh khó nói kia,nguyên nhân là vì quan hệ không an toàn qúa nhiều.Vốn dĩ chẳng cần thiết sống nữa ,nên khi nghe tin này Bạch Á Đình cũng chỉ nhấc mắt cười khẩy một tiếng mà thôi. Kể từ lần đầu bị họ c*ưỡng bức ấy cậu đã buông bỏ tất cả hi vọng rồi,chẳng còn thiết tha gì cho cuộc sống tương lai về sau cả.

Biết mình bị cậu lây bệnh khiến họ cực kì tức giận,đánh đập một cách tàn nhẫn ,vơ tay ném loạn đến đổ máu trầy da.Nước không được uống,cơm không được ăn,sức khoẻ suy yếu đã lâu liền khòng chịu được tra tấn mà tắt thở ra đi.

Kể ra cũng thật trùng hợp,12:00 phút,ngày sinh nhật lần thứ 19 ,đánh dấu khởi đầu và kết thúc của một sinh mệnh,Bạch Á Đình rời khỏi thế gian này!!

Một nhà ba người kia vì Bạch Hiểu Tuệ gả được cho lão quan chức trên 50 tuổi làm vợ lẽ mà một bước lên tiên,Vợ cả và các con ông ta không quản làm gì bởi lẽ chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến lợi ích của họ...Bạch Ngọc Danh được lão trợ giúp mà tiến vào cơ quan nhà nước và lên tới chức Thị Trưởng thành phố.

Mẹ Bạch được "hai đứa con" hiếu thảo phụng dưỡng nào còn nhớ đến Bạch Á Đình bị mình bán rẻ kia.

.....

Mễ Lạc Tranh đọc song tâm tư liền run rẫy một trận vô cùng dữ dội,này cậu ta thật sự là con ruột sao? sẽ không phải là nhặt ở bải rác hay só xỉnh hầm cầu nào đó chứ? căm phẫn tựa như rơm khô hạn hán lâu ngày nay lại vì ngọn lửa kia mà bùng cháy dữ dội.

Nằm trên giường gỗ mà suy nghĩ miên man, càng nghĩ càng thấy tức,càng nghĩ càng thấy căm phẫn...đám bạch nhãn lang này sẽ có ngày cậu nhất định cho họ nếm mùi đau khổ.Vừa đứt dòng suy nghĩ thì bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa mạnh bạo,kèm theo đó là giọng nói chanh chua quen thuộc.Người đó không ai khác chính là đứa em trai bảo bối của cậu,Bạch Ngọc Danh.

"Đồ t*i t*iện mày còn muốn ngủ đến bao giờ? mau dậy quét dọn nhà cửa rồi nấu cơn giặt đồ đi,Mẹ với tao đói rồi!!" Bạch Ngọc Danh vừa hét vừa đập cửa.

Nếu là trước đây chỉ cần tới giờ cậu liền thức thời dậy sớm,nhưng vừa xuyên qua cơ thể mới ổn định chút ít liền khó tránh khỏi mệt mỏi.Nhưng như vậy không có nghĩa là dễ dàng tha thứ cho cái thằng nhóc miệng mồm xỉ vả qúa phận kia,cố đè nén tức giận trong lòng, ngồi bật dậy xoa xoa cái lưng mỏi và vận động tay chân.Đảo mắt nhìn về phía góc phòng thì phát hiện cây chổi quét nhà bằng cán tre...

Khoé môi bất giác cong lên,đi tới cầm chắc cây chổi trong tay rồi tiến về phía cánh cửa đang bị đập rầm rộ kia,thằng khốn này hôm nay lão tử nhất định phải cho mày ra bã!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.