Xuyên Nhanh Công Lược

Chương 127: 127: Câu Dẫn Thiếu Soái Cấm Dục 22





"Hạ Hầu Khiêm anh tội gì phải làm đau bản thân mình như vậy chứ? chỉ cần ghật đầu em liền sẽ làm anh thoải mái có được hay không?" Tô Kỷ Như nghiêng đầu ngịch lọn tóc quyến rũ cười nói,rồi từ từ lắc lư thân mình tới trước mặt y "A Khiêm anh nhìn thử mà xem,dáng người em như vậy so với cái tên đoạn tụ kia còn đẹp hơn gấp trăm lần,nó ngoại trừ gương mặt ra thì có gì hơn em chứ? cũng có sinh con được đâu,anh nghĩ giữa em và nó mẹ sẽ chọn ai?"
Hạ Hầu Khiêm không khỏi nghiến răng tức giận, ả độc phụ này thực sự đi qúa giới hạn rồi.Lửa hận trong lòng vì vậy mà bùng phát dữ dội.
"Đê tiện! loại k*ĩ nữ hèn hạ!! lão tử hôm nay cho dù có chết cũng sẽ không chọn cô!!" y vừa quát gằn giọng đến phát run
Tô Kỷ Như híp mắt trào phúng nhìn anh,trông lồng ngực phập phồng dữ dội mãnh liệt, và mồ hôi kia thì đủ biết anh sắp tới cực hạn rồi.
Đúng lúc này thì anh đột nhiên vươn bàn tay lớn đặt trên khuôn mặt nàng ta,cảm nhận được thân nhiệt anh đang rất nóng,lại thêm động tác này làm cho nàng ta âm thầm đắc ý vui vẻ, xem ra anh chịu hết nổi rồi.Tô Kỷ Như giang hai tay ra muốn ôm lấy anh nhưng đầu hoàn toàn bị bóp chặt đến nổi không xoay đi được.
"Muốn mang thai để ép tôi chịu trách nhiệm với cô? Tô Kỷ Như đừng tưởng có mẹ tôi chống lưng liền muốn làm gì thì làm,tôi nói cho cô biết!! chỉ cần tôi không đồng ý thì cô vĩnh viễn cũng đừng hòng bước chân vào cửa Hạ Hầu gia!! " Hạ Hầu Khiêm cố duy trì tĩnh táo căm ghét nói
"A Khiêm anh--" vừa mở miệng chưa kịp nói hết câu thì bàn tay trên mặt bất chợt buông ra, không để nàng ra kịp hoàn hồn Hạ Hầu Khiêm tay nắm thành quyền,lấy tốc độ chớp nhoáng mà đấm mạnh vào giữa trán Tô Kỷ Như,đôi mắt nàng ta tức khắc trắng dã mà ngất ngữa ra xàn.
Nhìn người phụ nữ đang bất tỉnh nhân sự mà trong lòng dâng lên lửa hận,hay lắm!! ghan to bằng trời rồi ả ta vậy mà lại dám tính kế y.Thở dốc mà nghiến chặt hàm răng,ngăn không nổi tức tối giơ chân định đá nhưng lại sợ nàng ta tỉnh dậy bèn thôi.Nhanh chóng mặc lại y phục cho bản thân,rồi khoác thêm áo măng tô dài, cũng không thèm để ý nàng ta đang trần như nhộng mà vào thư phòng lấy chìa khoá,mở cửa cao giọng quát "Người đâu! chết đâu hết rồi!"
Mẹ Hạ đứng dưới cầu thang nghe được giọng anh liền mau chóng chạy lên,đồng thời trong lòng kì quái tự hỏi,sao có thể nhanh như vậy đã song rồi chứ?  bà còn muốn chờ chúng song việc song giả vờ bắt qủa tang kia,ai mà nghờ đâu lại...!"Khiêm tử sao con đã ra rồi? Kỹ Như đâu? " Tiếu Giai kì quái cau mày hỏi
"Người đâu? mẹ còn dám hỏi tôi người đâu à? Hạ Hầu phu nhân rốt cuộc tôi có phải nhi tử thân sinh của bà hay không? bà tại sao lại có thể liên thủ người ngoài rồi....bà thật sự yêu thương tôi sao?" Hạ Hầu Khiêm vừa tức giận vừa thương tâm nhìn thẳng vào mặt bà ta mà chất vấn.

Nhưng đối diện với câu hỏi ấy thì mẹ Hạ lại tỏ vẻ thờ ơ phiền chán đến cực điểm,không thèm để ý hay chú trọng nội dung,chỉ như vậy mà lẳng lặng nhìn anh.

Ngay tại khoảnh khắc ấy tâm Hạ Hầu Khiêm triệt để nguội lạnh như tro tàn xám ngắt,dù biết mẹ mình rất ham mê quyền lực tiền tài nhưng không ngờ sẽ đi tới bước đường này.Mỗi lần y trở về nhà đều sẽ có người thông tri gọi Tô Kỷ Như sang,ngoài bà ra thì còn ai nữa chứ? không ngờ rằng bà sẽ vì tiền mà bán đứng hạnh phúc con mình.
"Tiếu Giai...bà thực sự làm tôi thất vọng!" Hạ Hầu Khiêm cố nén chua sót mà nện mạnh chân,bước xuống lầu.
"A Khiêm! Hạ Hầu Khiêm con mau đứng lại cho mẹ,Hạ Hầu Khiêm!!" mẹ Hạ thức thời phản ứng cuống quýt đuổi theo.
Đôi chân dài vừa lúc phát huy tác dụng,anh vội chui tọt lên xe nhấn ga chạy đi,ả độc phụ Tô Kỷ Như muốn dùng đứa trẻ danh bất chính ngôn bất thuận đó lừa ghạt qua cửa nhà y.Hạng người như cô ta mà cũng xứng đáng  đáng mơ tưởng y??
Chiêu thức hạ lưu ngu ngốc này mà cũng dám đem ra trước mặt y diễu võ dương oai.

Là đầu óc có bệnh hay tứ chi chậm phát triễn rồi?? cho dù uất nghẹn đến chết cũng sẽ nhất quyết không chạm vào nàng ta.Dù có ngủ,sẽ chỉ duy nhất hạ với mình cậu mà thôi.
Mễ Lạc Tranh đang nằm trong phòng ngủ trưa mà bĩu môi buồn bực,rõ ràng nói đi chút là về bây giờ hơn 2giờ rồi còn chưa về nhà nữa? vết thương trên trán bị cậu dùng tóc mái che khuất kín,tuy nhiên nhìn thật kĩ sẽ trông thấy vết sẹo mờ nhàn nhạt.


Không phải cậu không muốn tố mà là căn bản không cần,tự mình cáo trạng thì khác gì tâm cơ sâu thẳm chia rẽ mẹ con nhà người ta đâu? việc này phải để y "vô tình" phát hiện rồi truy hỏi mới hay.Đến lúc đó vừa giải được oan khuất vừa tránh đươc hiềm nghi thì tội gì không làm? dù sao thời gian cũng còn dài như vậy mà.
Lại bất giác nghĩ tới dáng vẻ hung mãnh và giọng điệu nhu tình ngọt ngào kia của anh,hai má Mễ Lạc Tranh ửng hồng như bàn đào chín cây,anh đối với cậu quan tâm chiều chuộng như vậy mà...
Mí mắt lim dim sắp xụp tới nồi mà chép chép miệng lẩm bẩm "Rõ ràng dáng người đẹp như vậy...bên dưới xấu muốn chết...."
"Em nói cái gì? em chê bảo bối của anh xấu?" giọng nói trầm tính quen thuộc ở trước giường vang lên.
Mễ Lạc Tranh nghe song liền giật mình bật dậy, nhưng điều cậu nói là hoàn toàn đúng mà,có sai đâu? trùm chăn che kín người chỉ lộ hai con mắt ra dè dặt hỏi "Anh đấy...tự dưng nhăn nhó tức giận với em làm gì? người ta có chọc anh đâu?"
"Em đừng hòng đánh trỗng lãng nghe chưa, ban nãy là em chê tiểu Khiêm của anh sấu?" Hạ Hầu Khiêm thở dốc gằn giọng hỏi
Mễ Lạc Tranh nghe giọng điệu anh lúc này liền nhận ra điều bất thường,mồ hôi thấm ướt lăn dài trên sườn mặt tinh sảo góc cạnh.Chưa kể trên trán gân xanh thi thoảng còn giật giật nữa...!biểu hiện này rõ ràng là hậu qủa của việc trúng thuốc mà!!
Cậu vội vàng chui ra khỏi chăn,hai tay áp vào má anh hoang mang hỏi "A Khiêm anh làm sao vậy? sao mồ hôi chảy nhiều thế này hả? mặt mũi đỏ ửng hết rồi kìa."
Hạ Hầu Khiêm thấy cậu vì lo lắng cho an nguy của mình rơi nước mắt thì cảm động vô cùng,cố nặn ra nụ cười cứng ngắc mà trả lời "Tiểu Đình,là Tô Kỷ Như cô ta hạ thuốc anh,...!muốn dùng chuyện này để ép anh chịu trách nhiệm lấy cô ta..."
"Cái gì? cô ta....cô ta sao lại dám làm thế chứ? rồi anh phải làm sao bây giờ?"

"Tiểu Đình ngoan...chỉ cần em cho...cho anh làm giống tối qua là được...."
"Thật...thật sao? làm vậy anh sẽ không khó chịu nữa hả?" cậu mờ mịt mà giương to đôi mắt ướt át nhìn anh hỏi.
"...Ừ...xin lỗi em...anh sợ lát nữa mất khống chế làm em đau..."
Mễ Lạc Tranh nhìn anh mà cười tươi lắc nhẹ đầu "Em biết...Hạ Hầu Khiêm em không sợ đau...nếu người đó là anh thì em cam lòng chấp nhận...anh đừng nhịn nữa!" nói song liền đưa tay mà nhanh nhẹn cởi cúc sơmi của anh,làm lộ ra thân hình tráng kiện nam tính.
Nhưng khi tới thắt lưng thì hai tay lại run lẫy bẫy, Hạ Hầu Khiêm trúng thuốc đã nhịn tới cực hạn lại thấy động tác chậm chạp của cậu thì nhịn không nổi nữa,gỡ tay cậu ra gấp giọng nói "Để anh tự làm"
Anh làm rất nhanh,chẳng mấy chốc toàn bộ cơ thể cao lớn cơ bắp cuồn cuộn đã hiện ra trước mặt,bao trùm lấy thân thể nhỏ bé của Mễ Lạc Tranh.Từng tế bào trên cơ thể như bị dục hoả thiêu đốt khiêu khích y,muốn y giải phóng th*ú tính trong cơ thể.

Không nói nhiều nữa,dùng sức xé bỏ lớp áo sơ mi và cởi bỏ lớp quần vướng víu.Thần trí đã bị d*ục vọ g hoàn toàn khống chế,hai mắt đỏ ngầu  tựa như báo hoang đang cắn xé con mồi vậy.Lúc này đã không còn cách nào thanh tĩnh được nữa,y chỉ muốn buông thả làm chuyện mình muốn làm...
Hai tay anh xiết chặt đè lên thân thể của Mễ Lạc Tranh mà hung hăng gặm cắn,hàm răng sắc bén cắn mạnh vào cần cổ trắng nõn...!dấu răng ghim sâu đến trầy da chảy máu..
"A...a Khiêm em đau qúa..."Mễ Lạc Tranh đau đến khóc nấc cả lên,chưa kịp phát ra hai câu đã bị Hạ Hầu Khiêm ngậm lấy đôi môi đỏ ngọt,chặn đứng hoàn toàn lời cậu muốn nói.
Cường ngạnh chen lấn,đầu lưỡi linh hoạt tựa như xà yêu mà quất chặt lấy chiếc lưỡi nhỏ trơn mềm của Mễ Lạc Tranh,quấn lấy liên miên lộn xộn.Trước đây dù có làm anh cũng sẽ không phóng túng mạnh bạo như vậy,giờ bản năng bị xuân dược hoàn toàn giải phóng cuồng bạo, mảnh liệt tấn công chú thỏ trắng nhỏ bé yếu ớt này.
Kết thúc nụ hôn áp bức cuồng nhiệt đem miệng dời tới hai khoả anh đào trước người kia,dùng sức bình sinh hệt như một đứa bé khát sữa mà gặm m*út,hàm răng cứa mạnh khiến cậu đau đớn la lên,cảm giác kì dị xen lẫn khiến cả người cậu lâng lâng khoái cảm, chìm dần vào biển sâu d*ục vọng.
Thích,cảm giác này thật thích!

Mễ Lạc Tranh khó chịu há miệng thở dốc,một tay ôm lấy đầu anh tay còn lại bấu chặt vào vai "A Khiêm...nhẹ...nhẹ một chút...haa" tuy phản đối nhưng thân thể lại rất thành thục mà xiết lấy người ta,vô thức đẩy mạnh đầu anh về phía ngực mình.Bàn tay to lớn của Hạ Hầu Khiêm vuốt ve tấm lưng trơn nhẵn hồi lâu,rồi từ từ dời xuống phía dưới nơi có hai qủa đào mọng to tròn mà dùng sức nắn bóp mạnh bạo.
"Hức...lạ...cảm giác thật lạ..." lực đạo trên dưới qúa mức cường hãn,vừa đau rát vừa tê tê đến chảy cả nước mắt.
Bên dưới đã sớm bị trêu đùa làm cho ướt át hết cả,Hạ Hầu Khiêm như cơn sóng thần đè cậu xuống giường mà kịch liệt thô lỗ, tấn công vào cái nơi mềm mại ấm áp kia.Biết anh đã không thể khống chế lí trí nên Mễ Lạc Tranh triệt để im lặng mà kêu r*ên đón nhận,theo tư thế truyền thống mà gắt gao ôm chặt lấy lưng hoan ngênh từng cú thúc cuồng dã.Lúc nhanh lúc chậm khiến cậu không tình nguyện mà phát ra tiếng kêu d*âm đảng đứt quảng...
Nó như một liều thuốc trợ h*ứng thiêu đốt toàn thân anh,khí huyết sôi trào tựa như hồng thủy mãnh thú mà dồn hết sức lực tấn công nơi đang gắn kết giao thoa kia.Theo thời gian mà luật động ngày càng nhanh mạnh,thân dưới Hạ Hầu Khiêm bị bên trong mềm mại chặt chẽ kia làm cho khoái cảm dâng trào hưng phấn mãnh liệt.
Đôi chân dài quấn qua hông anh,thân thể theo từng cú thúc mà không ngừng đong đưa,toàn thân truyền đến cảm giác nóng ran khó chịu.Điên cuồng dây dưa va chạm,hoà quyện linh hồn vào nhau,ngang tàng luật động thiêu đốt toàn bộ lí trí cuối cùng còn sót lại kia.
Mễ Lạc Tranh bị đâm đến ô ô gọi loạn,cắn chặt lấy hai ngón tay cho vào miệng mình của Hạ Hầu Khiêm,thần trí mơ hồ thở dốc hỗn loạn đan xen vào nhau hợp thành một thể,càng đánh càng bạo kích thích núi lửa ẩn sâu trong cơ thể lập tức phun trào.
"Haa~..

" khoái cảm rung động linh hồn khiến nó phiêu đãng muốn bay,hai mắt cậu mờ mịt phiếm hồng ầng ậc nước.
Hạ Hầu Khiêm chạy nước rút phóng thích t*inh hoa cuối cùng vào nơi sâu nhất trong thân thể Mễ Lạc Tranh,hai người cuồng dã rốt cuộc kết thúc,toàn thân cả hai như vừa vớt lên từ hồ nước vậy.Ý thức hỗn độn thật khó khăn mà tìm trở về,Mễ Lạc Tranh bị anh đè chặt dưới thân áp chặt đến thở không ra hơi,bên dưới vẫn như cũ chưa rút mà nằm ở bên trong.Hai tay yếu ớt vô lực muốn đẩy anh ra nhưng nam nhân lại không hề phản ứng lại,thật lâu sau mới mở miệng thanh âm khàn khàn khó nghe nói "Để anh nằm một lát thôi...xin em..." song còn khó chịu dụi đầu vào hỏm cổ Mễ Lạc Tranh mà làm nũng
"Vậy...thôi được rồi!" bị ngữ điệu của anh khiến cho toàn thân mềm nhũn tan chảy,hai tay ôm lấy bờ vai rộng kiên cố dần dần thiếp đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.