Xuyên Nhanh Công Lược

Chương 207: 207: Tiểu Kiều Thê Của Đội Trưởng Cảnh Sát 12





H-18+!!!!????
Mấy năm trước bảo bối nhi Kiều Tân Phàm của họ quen nhau với tên tra nam họ Doãn kia,từ lần đầu tiên nhìn thấy tên này bọn họ đã cực kì chán ghét,không vì sao cả,chỉ là bọn họ cảm thấy gương mặt và nụ cười đó qúa mức giả tạo mà thôi,vì gã mà cậu từ bỏ gia đình suốt mấy năm đều không trở về khiến họ vô cùng thương tâm.

Nói khuyên thế nào thì trong thâm tâm cậu lúc đó cũng chỉ có mỗi hình bóng Doãn Dung Kiệt,trong lòng lo lắng không nguôi,mãi cho đến khi thiếu niên chính thức chia tay, thì lúc bấy giờ qủa cân treo trên tim họ mới triệt để buông lỏng.

Mễ Lộ Dung bắt chéo chân ngồi trên ghế sofa,xem chồng của mình ngồi bên cạnh im lặng không chịu lên tiếng,bỗng nhiên có chút tức giận mắt đẹp trừng to hỏi "Chó săn nhỏ anh đang thất thần cái gì đấy? chuyện con trai mình anh tính sao đây?"
"Gì chứ? sao tỷ lại đánh đệ nha? lớn hơn người ta mà không biết nhường nhịn người ta gì hết" Kiều Triết Viễn ngữ điệu trêu ghẹo,ôm tay nhìn nàng đáp,thú thật thỉnh thoảng hắn luôn muốn chọc để lão bà tức giận lên như thế này,bởi khi ấy nàng sẽ đỏ mặt trông vô cùng xinh đẹp đáng yêu.

Nghe chồng mình đáp khiến Mễ Lộ Dung khoé môi co giật,cố nén ý cười vào sâu trong lòng,thế nhưng bên ngoài lại giả vờ tức giận hơi thiếu kiên nhẫn chỉ tay quát "Này anh đừng có mà được nước làm tới!! Mễ Lộ Dung tôi xưa nay chưa hệ ngán ai bao giờ đâu!!"
"Ai ui sợ qúa,bị Mễ tổng uy hiếp tôi sợ qúa! "
Kiều Triết Viễn cố tình dùng giọng điệu trêu tức,bày ra bộ mặt ngây thơ vô tội vừa nói vừa bất giác lùi dịch ra xa,hệt như chỉ cần ngồi thêm một lát liền bị nàng ăn tươi nuốt sống vậy.

Mễ Lộ Dung một bộ đau răng bất đắc dĩ không biết làm sao cho phải,càng nhìn nam nhân trước mặt thì càng "hối hận" với quyết định bao dưỡng kết hôn năm xưa,rõ ràng lúc trước tên này mỗi khi ở bên cạnh nàng đều là một bộ hiểu chuyện ngoan ngoãn mà,hiện tại qua mười mấy năm đến con cái cũng đã lớn rồi.

Vì cái gì lại thay đổi đâu? chẳng lẻ là do nàng qúa mức bao che dung túng,cưng chiều cho nên mới dẫn tới cớ sự hôm nay??? khiến chó săn nhỏ biến chất trở thành con khỉ trêu ghẹo người ta???
Nàng bất đắc dĩ xua tay nhìn hắn nghiêm túc nói "Thôi em muốn nói chuyện đàng hoàng đây,anh nghĩ con trai chúng ta liệu có thật sự đã buông bỏ hay chưa? dù sao trước đây cũng đã yêu tên tra nam kia như vậy,em sợ tên này lỡ như lại dùng lời ngon tiếng ngọt bày mưu kế dụ dổ con trai mình thì sao đây?"
"Em đừng qúa mức lo lắng,bản thân anh thấy thằng bé đã trưởng thành rồi đã không còn bồng bột ngây thơ như trước,chẳng phải em cũng đã thấy rồi sao? dạo này thằng bé chẳng phải nói là đang quen bạn trai mới à?" Kiều Triết Viễn hai mắt ôn nhu hoà ái nhìn nàng,nhỏ giọng tiếp "Thử buông bỏ và bắt đầu mối quan hệ mới,không cần gia thế hay xe hơi giàu sang,chỉ yêu cầu người đó thật lòng yêu thương và đối sử với bảo bối của chúng ta thật tốt là được,việc tiền bạc kén rể chẳng phải đã có chúng ta lo rồi hay sao?"
Mễ Lộ Dung vẫn có chút chưa thể từ bỏ hỏi tiếp "Em cũng vậy thôi,nhưng mà phải biết tên đó là ai gia thế như nào mới được chứ? quan trọng nhất là nhân cách làm người nữa! chẳng may cơ thể mắc bệnh hay lại gặp phải Doãn Dung Kiệt thứ hai thì làm sao? "
Kiều Triết Viễn "Hay là chúng ta phái người  theo dõi thử xem? lỡ như xui xẻo gặp người xấu thật thì phái ra bảo tiêu bắt lại giáo huấn,để cho hắn biết thế nào lễ độ nhé được không?"
Mễ Lộ Dung cau mày liếc hắn một cái "Giáo huấn cái gì ở đây? anh thật sự coi mình trở thành thổ phỉ đấy à?"
Kiều Triết Viễn "!.

" hắn chẳng phải chỉ muốn nàng giải đáp vấn đề thắc mắc thôi sao?
Mễ Lộ Dung tiếp tục hừ lạnh nói "Hiện tại là xã  hội pháp trị,chúng ta hai vợ chồng cần phải nghiêm cẩn tuân thủ pháp luật,độ lượng một chút bao dung một chút đừng có suốt ngày tính toán chi li như thế hiểu không?"
Kiều Triết Viễn "!.


"
Rồi Ok!! xem như là hắn lắm miệng nhiều chuyện chưa nói cái gì đi!!
Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ đang đeo trên tay,chợt cau mày nói "Lạ thật đó,đã gần 5 giờ chiều rồi sao Gia Hân vẫn chư trở về nhỉ? chẳng lẻ lại kẹt xe hay sao? biết sớm vậy thì anh đã nói con bé mang theo bảo tiêu cho an toàn rồ!"
Mễ Lộ Dung nghe vậy nhướng mày đáp "Mang theo để gây sốc nổi,khiến nhiều người càng nhìn càng thêm thấy ghét à?"
Kiều Triết Viễn "Vậy nếu không thì phái người chạy trộm đi hỏi thăm một chút?"
"Vì cớ gì phải trộm đi? suốt ngày lén la lén lút hay ho gì? bộ chẳng lẻ tính ăn trộm hay sao? tuân thủ quy định và tin tưởng vào pháp luật mới là điều đúng đắn nhất!"
Kiều Triết Viễn "!.

"
kể từ giờ phút này hắn sẽ triệt để làm một người câm,không nói nữa vậy đã được chưa!!!!
**
Ở quán cà phê qúy phu nhân Dung Âm dường như cực kì yêu thích Mễ Lạc Tranh,không muốn thả cho cậu về,trò chuyện suốt cả một buổi mãi cho đến khi tới giờ cơm tối liền từ đây lái xe di chuyển tới nhà hàng,ăn uống trò chuyện thật lâu mới không cam lòng tiếc nuối để cậu về nhà,chỉ là ánh mắt nhìn theo trông giống như oán phụ bị chồng ruồng bỏ vậy.

Trở về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường ngủ một giấc thật ngon,một đêm không mộng không mị cứ thế mà lặng lẽ trôi qua.

Sáng hôm sau Mễ Lạc Tranh dậy sớm theo thường lệ tới trường,thi đại học đã xong và bởi hôm nay có hoạt động tuyên truyền gì đó,dù không muốn đi nhưng vì đang nhàm chán nên tới để thay đổi không khí.

Trước đây mỗi khi nhớ anh thì còn có thể nhắn tin,mè nheo làm nũng,mặt dày một chút cũng không sao bởi khi đó hai người vẫn đang tương đối mập mờ,nhưng bây giờ thì khác rồi!.

Bầu không khí trong trường hôm nay hoàn toàn thay đổi,khác hẳn với căng thẳng áp lực trước đó,trước cổng treo lên ruy băng biểu ngữ đỏ chói và có hẳn mấy tấm poster lớn đặt ở hai bên đường đi vào trường.

"Vì một xã hội văn minh tốt đẹp và tương lai không còn ma* túy*" Mễ Lạc Tranh vừa đi bộ vừa đọc,khẽ chớp mắt xong lại cắn bánh bao mặn nóng hổi đang cầm trên tay,cứ ăn song một miếng lại uống một hớp sữa đậu nành,mùi thơm nhiệt độ lan toả khắp khoang miệng khiến người ta khó lòng từ chối.

Đi bộ thêm một khoảng thì cũng ăn song,vất vỏ bỏ vào thùng rác rồi dùng khăn ướt lau tay,định bụng xuống căng tin mua thêm ít kẹo dự trử,phòng khi nghe tuyên truyền chán qúa thì lấy ra giải trí cho đỡ buồn miệng.

Từ hệ thống cậu sớm đã nghe nói sở của anh có hoạt động ở trường hôm nay,chỉ là nó không chắn chắn anh sẽ tham gia hay là không? dù hiện tại ở trường nhưng tâm tư Mễ Lạc Tranh lại không ở nơi này.


Nhìn xuống màn hình điện thoại,trong lòng không khỏi trào dâng lên cảm xúc nhung nhớ bi quan,nam nhân ngũ quan thập phần sắc bén điển trai và tràn đầy phong vị,quyến rũ nhưng không thô tục,bất động thanh sắc lôi kéo khiến người ta ngày càng đắm chìm.

Nhìn thật lâu rồi lại thu hồi tầm mắt,kể từ hôm đó sau khi trở về ít nhiều cậu vẫn chờ mong anh sẽ tới nhà cầu tình xin lỗi,nhưng không!! chẳng những không tới còn triệt để chồi trò im lặng,dù chặn số nhưng biết địa chỉ nhà mà,vì cái gì lại không tới đâu? y chẳng lẻ không biết mua sim lấy số khác gọi à???
Kết qủa đợi hoài chẳng thấy,gần một tuần nay đã giữ tình trạng như thế rồi,y chẳng lẻ không chút lo lắng sao? mà khoan đã!! người ta hiện tại đã yêu cậu đâu sao đòi hỏi vậy nhỉ???ngay từ đầu là cậu chủ động theo đuổi câu dẫn người ta,mặc dù thời gian rất ngắn nhưng chuyện nên làm đều đã làm,hiện tại nam nhân nhút nhát không dám gọi thì chẳng phải tới phiên cậu hay sao? tổng tấn công bày hết tuyệt chiêu không tin không câu được trái tim y!!!
Chỉ là giữa đường vào hội trường lại đột nhiên đổi ý,không chút do dự rời khỏi tiến bước tới hoa viên nơi trồng rất nhiều cây cối cao lớn che khuất tầm nhìn kia.

Mặc kệ toàn trường oanh động náo nhiệt cỡ nào đều không liên quan,Mễ Lạc Tranh cứ thế phơi râm nằm dài trên ghế,cầm điện thoại ra cắm tai nghe nhắm mắt ngủ.

Hội trường ồn ào vô kể,cũng chẳng biết học sinh thật sự lắng nghe hay vì lí do gì khác,nhưng nói chung buổi tuyên truyền hôm nay xác thực vô cùng thành công.

Học sinh quay phim chụp hình lại rất nhiều,ước chừng chưa tới giữa trưa thì toàn bộ Douyin và Weibo đã bị họ chiếm đóng cả rồi.

Thời gian nháy mắt trôi qua,đúng 9h50 thì buổi tuyên truyền chính thức kết thúc,sau khi nói song Âu Dương Vận không chút do dự đánh bài chuồn,phía sau hậu trường anh vội vàng mặc lên áo khoác măng tô đen dài,che khuất đi bộ cảnh phục chính trang,đội lên nón kết và đeo khẩu trang ra khỏi hậu trường,học sinh lúc này đã tan không sai biệt lắm,Âu Dương Vận cẩn thận nhòm ngó xung quanh rồi lấy ra điện thoại,nhấn nhấn vài cái thì một tấm bản đồ điện tử hiện ra,hai chấm lam đỏ hiện hữu trên màn hình.

Màu lam là anh,còn màu đỏ tất nhiên là vị trí hiện tại của thiếu niên rồi,bị chặn số không thể gọi,nhưng nếu không phải anh cứ mãi đắn đo thì cậu sẽ giận hay sao? sở bất đắc dĩ không còn cách nào đành phải công tư bất phân,nhờ vả căn cứ vệ tinh quân đội do bác cả quản lý,thành công giải mã điện thoại và tìm được vị trí,điện thoại của y hiện tại chính là đang kết nối với rađa vệ tinh.

Chặn anh thì thế nào chứ? có vệ tinh quân đội chống lưng còn sợ không tìm được cậu hay sao?
Yên lặng mò theo bản đồ,ước chừng đi tầm hơn ba phút thì tới nơi,tầm mắt đảo quanh tìm kiếm rất nhanh đã phát hiện bóng dáng thiếu niên đang nằm ngủ ở trên ghế kia,thấy cậu khoé môi anh nở nụ cười càng thêm xán lạn,bước tới ngồi xuống bên cạnh tháo bỏ mũ và khẩu trang.

Bàn tay to lớn hữu lực đưa tới khẽ vuốt ve gò má phấn nộn của cậu,gân xanh trội lên trông cực kì hữu lực mạnh mẽ.

Cảm giác mềm mại và mùi thơm thoang thoảng truyền tới,có lẻ là mùi thơm trên cơ thể thiếu niên hoà quyện vời hương hoa lúc này nhỉ? thiếu niên ngủ rất say thật lâu vẫn chưa có phản ứng,chỉ là khi anh cúi người muốn ngửi thử một chút,để phân biệt hương thơm rốt ciộc là từ đâu phát ra thì thiếu niên bỗng nhiên giơ tay ôm lấy cổ anh,sau đó liền ngoan ngoãn dính người giống như mèo con,đầu nhỏ nhu thuận dựa vào lồng ngực rắn chắc ấm áp của anh.

Tóc mềm cọ cọ và hơi thở nóng rực phả ra nơi cần cổ nhạy cảm,khiến hô hấp anh bất giác trở nên dồn dập và toàn thân cứng đờ,thiếu niên rất nhẹ đã vậy cảm xúc khi chạm vào còn vô cùng mềm mại thơm tho,tầm mắt ám trầm.


hơi rũ xuống nhìn chằm chằm bàn tay mình đang đặt trên mông của thiếu niên,bất động thanh sắc mạnh tay xoa nắn bóp bóp vài cái cho bỏ ghét.

Đột nhiên trong đầu anh lúc này lại loé lên một ý tưởng to gan,dù sao hai người sắp tới cũng sẽ kết hôn sinh con mà không phải sao?
Chi bằng bây giờ đem người tời khách sạn lặn lộn một phen tránh đêm dài lắm mộng!!bản thân dù sao cũng đã là đàn ông trưởng thành khoẻ mạnh,vừa chính thức khai trai chưa lâu,nay lại ham muốn cũng là điều khó tránh khỏi mà,thiếu niên chắc cũng sẽ không trách y đâu!
Có lẽ chính bản thân Mễ Lạc Tranh cũng không biết tật xấu đúng lúc này lại phát huy tác dụng,mỗi khi ở bên cạnh anh đều sẽ triệt để buông lỏng cảnh giác và ỷ lại toàn phần,chính vì thế nên khi bị y bế bổng rời khỏi sân trường vẫn chưa hề có dấu hiệu tỉnh.

**
Đợi cho đến khi mơ màng tỉnh lại thì thấy trước mắt chính là khuôn mặt điển trai của Âu Dương Vận,chỉ là lúc này trên khuôn mặt đó lại nở nụ cười quái dị và ánh mắt ám trầm nóng rực.

Bỗng nhiên "sợ hãi" nắm chặt lấy quần áo trước ngực bất giác dịch lùi ra xa,tầm mắt e ngại nhìn chằm chằm người đàn ông đang từng bước đi về phía mình,ngoài mặt không khỏi bày ra một bộ kinh hãi nhưng trong lòng chính là vui như nở hoa,không biết đêm nay hai người sẽ "đánh vần" trong bao lâu đây!!!
"Chú! chú rốt cuộc muốn làm cái gì.

.

" thiếu niên hai mắt nổi lên tầng sương mờ ảo vì sợ hãi,khuôn mặt đỏ bừng cậu cắn chặt môi,ngẹn ngào nói "Cháu năm nay mới chỉ 17 còn chưa có đủ tuổi đâu!!"
"17 thì đã sao? em định đi kiện tôi chắc?" Âu Dương Vận không chút để ý,ngữ khí ngã ngớn nhún vai đáp
Mễ Lạc Tranh cả người nhè nhẹ run rẫy,giáo giác nhòm ngó xung quang muốn tìm lấy thứ gì đó,nhưng mãi vẫn chưa thể nào tìm được,suy đi nghĩ lại một hồi thì nam nhân đã đi tới trước mặt,ỷ vào thân thể rắn chắc cao lớn nên đã ôm chặt lấy cậu đè lên đệm giường mềm mại rồi nhanh chóng động thủ,lưu loát cởi sạch quần áo Mễ Lạc Tranh.

Hai bàn tay y cứ thế thô lổ vuốt ve sờ nắn khắp nơi,mặc kệ cậu dãy dụa thế nào vẫn chẳng thể xê dịch đi đâu,đang lúc Mễ Lạc Tranh "động tình" chuẩn bị giả vờ thuận nước đẩy thuyền,thì Âu Dương Vận bất ngờ nở một nụ cười xấu xa khuôn mặt dán sát lại gần,tầm mắt đối diện và hơi thở nóng rực giao nhau,thanh âm trầm khàn vẫn đục nói "Thế nào? xấu hổ lắm sao? chẳng phải đêm đó say rượu em nhiệt tình với tôi như thế mà!"
"Không biết!! là do anh!! tôi không có biết cái gì hết!!" Mễ Lạc Tranh giọng điệu mặc dù run rẫy nhưng vẫn lớn tiếng phản bác y,hàng mi dài long lanh ngập nước hai mắt ướt sủng,bộ dáng đáng thương tội nghiệp nói "Chú! chú cho cháu về nhà đi mà.

.

" về cái gì!! tốt nhất là làm ngay tại đây hành hạ cậu cả tuần không nhấc chân được nha!!!
Trong lòng dù thế nhưng công phu mặt ngoài vẫn phải bày ra như cũ,rung động nhìn anh như muốn chứng minh điều gì đó,hồi lâu rồi lại triệt để buông lỏng cơ thể,ngiêng đầu nhắm mắt cam chịu số phận,chỉ là tầm mắt nóng rực doạ người kia vẫn như cũ không rời khỏi cơ thể Mễ Lạc Tranh.

Đôi con ngươi màu hổ phách loé lên ngọn lửa d*ục vọng,bàn tay đặt trên người cậu lúc này cẩn thận vuốt ve như trân bảo,thi thoảng còn khẽ nhéo lấy hai khoả anh đào nhỏ bé và nhào nặn cặp m*ông to tròn kia,mới ban đầu thi thoảng còn rụt rè rút về vài lần nhưng sau đó động tác ngày càng chậm rồi dừng hẳn.

Yết hầu không ngừng lăn lộn lên xuống,khó khăn dời mắt khỏi cơ thể vòng eo tinh mỷ nhỏ nhắn và cơ thể mê người dụ hoặc kia,bàn tay vẫn như cũ đặt đặt trên bụng cậu vừa vặn che khuất cái rốn nhỏ xinh.


Vài giây trôi qua,hơi thở ám trầm ngày càng nặng cuối cùng nhịn không nổi nữa mà lật úp thiếu niên,để cậu nằm xấp xuống giường.

Không quản bản thân vẫn như cũ đang mặc cảnh phục chính quy,môi mỏng áp sát há miệng trực tiếp cắn lấy cổ vai,rồi tấm lưng trơn bóng khiến nó in hằn lên từng dấu răng xâu hoắn đỏ au.

Bàn tay cầm súng quanh năm nên tràn đầy vết chai cứng thô ráp,móng tay dù đã cắt ngắn sạch sẽ,nhưng khi tung hoành trong cơ thể vẫn khiến người ta "đau đớn" không thôi,cơ thể thiếu niên căng cứng đang không ngừng run rẫy,thân dưới bởi vì căng thẳng mà thít chặt co bóp,cảm giác ấm nóng ẩm ướt khiến ai kia ngày càng tung hoành ngang ngược,hai ngón tay càn quấy  vào sâu âm mưu dò tìm điểm nhạy cảm.

Tiểu yêu tinh bởi vì khoái cảm mà nhẹ nhàng cong người đảo lại,vừa vặn Âu Dương Vận áp sát đè lên,đem miệng ngậm lấy khoả anh đào nhỏ bé kia,đầu lưỡi nóng rực ướt át đảo quanh,thi thoảng hút lên một cái thật mạnh rồi lại liên tục trêu ngươi.

"A ha! từ.

.

từ! " Mễ Lạc Tranh không nhịn được mà nhỏ giọng r*ên rĩ.

Nhận được tín hiệu ngón tay y càng thêm hung hăng càn quấy,thăm dò bên trong khẽ chọc vào điểm nhạy cảm,đôi môi mỏng ngậm chặt đầu v* m*út mát không ngừng,*dục vọng lan tràn xâm chiếm khiến vầng trán no đủ kia nháy mắt bịn rịn mồ hôi,cả cơ thể cũng theo đó trở nên nóng như lửa đốt,lửa tình xâm chiếm đầu óc triệt để khiến Âu Dương Vận cởi quần áo với tốc độ cực nhanh,tiếp tục trêu ghẹo nơi đầu v* mẫn cảm.

Chỉ là nhẹ nhàng gặm cắn một chút đã thấy thiếu niên nức nở khóc,cậu rõ ràng đã chịu không nổi nữa,thêm vào thân thể còn chưa thành niên bị anh điều giáo qúa mức càn rỡ thì làm sao chịu nổi? nhìn bộ dáng đáng thương ấy khiến y đau lòng,nhưng đau thì đau,hiện tại cung đã lên dây muốn y buông tay thật sự vô cùng khó khăn.

Đang lúc do dự xoắn xuýt,nửa muốn cưỡng bách nửa muốn buông thì đôi tay mềm mại kia đã áp lên hai má y,chậm chạp giúp anh lau đi từng đợt mồ hôi trên trán và chóp mũi,hành động ấy khiến anh vui mừng đến ngây dại.

Tròng mắt màu hổ phách chớp chớp,nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé kia,sau lại cúi đầu ôm chặt lấy cơ thể thiếu niên cuồng loạn hôn môi g*iao lưỡi gặm cắn cực kì nhiệt tình.

Thiếu niên toàn thân bủn rủn yêu kiều r*ên rĩ vài tiếng,hai tay cũng theo đó dần dần mò lên bám chắc bờ vai rộng đẹp hữu lực kia.

Thân dưới cũng theo đó đi vào,từng chút từng chút cẩn thận rồi cuối cùng mạnh mẽ đâm vào hết thảy,hai người không hẹn đồng thời phát ra tiếng r*ên thoả mản.

Lông mi dài ướt nước khẽ chớp,môi hồng mím chặt,chỉ là chưa được bao lâu bởi vì y động mà hé ra không ngừng r*ên rĩ,thân thể mềm mại thoáng động đón hùa từng cú giao k*ịch mạnh bạo của y.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.