Đêm đã khuya Âu Dương Vận vẫn kiên trì ngồi ở trụ sở cảnh sát không chịu về nhà,lăn lộn qua lại hồ sơ điều tra nhưng chẳng tài nào lọt được nữa chử,tâm trí hệt như phiêu đảng lâng lâng trên mây vậy,đã hơn hai ngày kể từ lần bại lộ giả ngốc đó thiếu niên đã không còn xem tin nhắn anh gửi nữa.
Thậm chí lấy số khác gọi nhưng nghe giọng nói là anh liền tắt máy,thái độ hoàn toàn giận dỗi muốn cắt đứt quan hệ với anh.
Còn nhớ ngày hôm đó khi anh vừa trở về nhà thì đã thấy ông nội và ba mẹ đứng đợi trước cửa,ba người ai ấy cũng đều cau có mặt mày tức giận trừng mắt nhìn anh,đặc biệt là ông nội còn bày ra vẻ thất vọng đau sót tột cùng, khẽ lắc đầu vài cái mới chịu xoay người vào trong.
Bọn họ chăm chú nhìn anh thật lâu,về sau mới thấy lão gia tử chỉ huy người hầu khiêng ra một cái vali kéo lớn,không nhanh không chậm đẩy về phía anh lớn tiếng nói "Trong vòng ba tháng nếu như không đem được cháu dâu về nhà thì con đi luôn đi,nhà này tuyệt đối không hoan nghênh hạng đàn ông đến 34 tuổi mà vẫn ế thiu ế chảy như con vậy!"
"Tiểu Dung,a Lượng chúng ta vào nhà thôi mặc kệ thằng nhóc gian trá lừa đảo này đi,khó khăn lắn mới có người yêu vậy mà lại đi!.
haiz! "
Cả ba người ánh mắt ai nấy đều toát lên vẻ ai oán thất vọng tột cùng,vừa lắc đầu vừa ngán ngẩm nhìn anh,Âu Dương Vận thừa biết bản thân đuối lí và cũng biết lý do vì sao họ lại như vậy,nhưng hiện tại anh ngoài im lặng ra thì anh có thể làm gì khác đâu? càng nói nhiều lại càng sai nhiều,vậy nên im lặng rời đi tìm người xin lỗi đem về mới là phương pháp hiệu qủa nhất.
Thế nhưng lão bà cự tuyệt ngàn dặm,tránh hơn tránh tà thì anh biết làm sao mà xin lỗi bây giờ?
Vốn dĩ ngay từ đầu là anh thật sự biến ngốc,thế nhưng từ sau lần chữa bệnh ung thư đầu tiên kia đã trở lại bình thường,không dám nói vì sợ và luyến tiếc cách em ấy dỗ dành trông nom anh,ngày càng tham lam và muốn nhiều hơn thế.
Vậy nên mới tương kế tựu kế mà tiếp tục giả ngốc,ai ngờ nhất thời nóng giận bại lộ tất cả,giờ thì hay rồi,công dã tràng đã vậy còn khiến lão bà giận,ba mẹ đuổi ra khỏi nhà rồi nhà ngoại không cho gặp mặt thì anh biết nên làm sao giờ?
Phải làm sao mới khiến lão bà đồng ý tha thứ đây??
Liếc nhìn đồng hồ treo trên tường thì phát hiện đã hơn 10 giờ rưỡi khuya,Âu Dương Vận thầm khẽ giật mình,bọn họ tan họp lúc 9 giờ tối mà hiện tại đã hơn 10 rưỡi rồi,hoá ra anh ngồi đây ngẩn người lâu như vậy sao?
Ngã người ra ghế ngửa đầu nhìn trân trân lên trần nhà màu xám bạc,càng nghĩ càng cảm thấy muộn phiền lo lắng không thôi,khẽ thở dài suy nghĩ tới cái gì đó rồi lại đột nhiên lắc đầu.
Lấy từ túi áo ra một tấm hình ép nhựa trắng dẻo giơ lên xem,thiếu niên trong ảnh mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng,hai tay ôm đống tuyết to mà ngiêng đầu cười thật tươi.
Dung mạo diễm lệ xinh đẹp pha chút ngây thơ non nớt của trẻ con,cậu như một thiên thần nhỏ nổi bật giữa trời tuyết trắng xoá lạnh lẽo đẹp đẽ vô cùng.
Còn nhớ tấm hình này là vào năm cậu 15 tuổi,khi ấy hai người vẫn chưa hề quen nhau và cậu vẫn đang yêu người khác,xa lạ thế nhưng mỗi khi nhìn vào tấm ảnh thì vẫn anh cảm thấy quen thuộc như thường.
Ngón tay chậm chạp vuốt ve mặt ảnh hồi lâu,trong mắt hiện hữu đầy ắp yêu thương nhung nhớ khó lòng giải bày.
"Tân Phàm,anh nhớ em nhưng anh không biết nên làm cái gì bây giờ! " Âu Dương Vận thấp giọng nỉ non gọi tên cậu.
Nghĩ tới những hành động khi hai người vẫn còn bên nhau lại càng cảm thấy nhớ,hành động của cậu khiến anh nhịn không được mà nghĩ tới tương lai xa với,từng ngày từng phút đều nhớ rõ như in.
Thiếu niên của anh chẳng những dung mạo hơn người mà trù nghệ cũng rất tốt,nấu ăn làm bánh cái gì cũng ngon,nuôi đến dạ dày và miệng anh vốn dĩ đơn giản trong thời gian ngắn trở nên cực kì kén ăn.
Nhất là vào ngày hôm đó khi anh vừa mới tỉnh dậy sau tai nạn,chứng kiến cảnh thiếu niên vì bản thân đau lòng lo lắng,mặc dù lúc đó đã ngốc nhưng vẫn cảm thấy vô cùng thoã mãn,cậu ôm anh hôn anh và âu yếm anh,nói anh là nam nhân cậu yêu thương nhất, và muốn lấy làm chồng để nương tựa quảng đời về sau.
Lần làm tình đêm ấy ở quán bar cũng chính là lần đầu tiên của hai người,bọn họ ở trên xe điên cuồng quấn quýt lấy nhau hành cả một đêm,dù trước đó đã người yêu nhưng không hề làm tình hay thân mật gì cả,và anh là người đàn ông đầu tiên của cậu! người đầu tiên,chính xác là người đầu tiên a!!!
Âu Dương Vận đột nhiên giơ tay tát thật mạnh vào mặt bản thân,rất nhanh hai má đã đỏ lự nóng bừng cả lên,hòng dùng việc này để phần nào vơi đi nổi nhớ đang ngày càng lên men dữ dội kia.
Thật lâu sau đó vẫn ngồi trên ghế suy nghĩ thẩn thờ,ước chừng hơn 15 phút trôi qua mới không cam tâm đứng dậy lái xe ra về,hiện tại anh đã trở về căn nhà bản thân mua và sống từ trước.
Nhấn tra mật khẩu rồi mở cửa bước vào,thế nhưng lại thấy được một đôi giày lạ lẫm ngay kệ dép,chưa kịp phản ứng hay nói gì thì đã ngửi thấy hương thơm của thức ăn lan toả khắp nhà,mày kiếm bất giác nhíu chặt và khoé môi mím lại thành một đường thẳng, rút lấy khẩu súng giắt ngang hông ra cầm chắc trong tay rồi cẩn thận đi vào trong nhà.
Vừa đi vừa giáo giác cẩn thận nhòm ngó xung quanh,ba mẹ đã đuổi anh đi nên chắc chắn không thể là họ,nhưng nếu vậy thì sẽ là ai đâu? rốt cuộc là ai mà lại đến nhà anh nấu ăn vào giữa đêm khuya thanh vắng như vậy chứ?
Nghi ngờ càng sâu mãi cho đến khi nhìn thấy bóng lưng quen thuộc kia,cậu mặc một bộ thun trắng over size,đeo tạp dề che chắn trước người loay hoay cầm muỗng xào nấu thức ăn.
Âu Dương Vận chẳng biết từ khi nào đã đứng sau lưng ôm chầm lấy cậu,đã từng gặp qua rất nhiều oanh oanh yến yến cố tình lượn trước mặt anh,ai nấy đều thoa xịt nước hoa thật nồng hòng gây ấn tượng hay gì đó thì anh không biết,chỉ là ngửi thấy đủ loại mùi hương trên những người phụ nữ này khiến anh cảm thấy vô cùng chán ghét.
Trông mùi giả tạo khô cứng nhức mũi không chịu nổi.
Thế nhưng thiếu niên lại là một ngoại lệ riêng biệt,không xịt nước hoa nhưng vẫn thơm,và cái thứ hương thơm tự nhiên toát ra từ trong cơ thể ấy khiến anh si mê chìm đắm,chóp mũi ở nơi cần cổ khẽ hít sâu vài hơi.
"Em sài nước hoa gì vậy? nếu không vì sao lại thơm như thế chứ?" nói song liền cố tình ngiêng người ra trước rồi ôm cậu bế bổng cả lên,vòng eo tho nhỏ vừa tay môi chạm môi,hôn đến vô cùng hăng say cuồng nhiệt.
Từ chóp mũi cần cổ rồi tới xương quai xanh,đâu đâu cũng in hằn ấn kí ái muội,ngay khi thoả mản vừa ngẫng đầu lên nhìn ái nhân thì toàn thân bất ngờ truyền tới cảm giác đau đớn,tiếng va chạm trầm đục vang lên khiến anh giật mình.
Hai mắt nheo nheo mở ra,chưa kịp định thần thì đập vào mặt là cảnh tượng và trần nhà quen thuộc nơi trụ sở cảnh sát,lúc này anh mới vỡ lẻ hoá ra sự việc sảy ra nảy giờ là bản thân nằm mộng mà thôi,chứ thực tế chẳng có con ma hay thiếu niên nào tới nhà nấu cho y ăn cả.
Cũng phải thôi,cậu đang giận y nên sao có thể tới nhà y chứ? có lẽ là do bản thân nhung nhớ trông mong qúa nhiều nên mới nằm mơ đi?
Chống tay đứng dậy âm thầm cho bản thân nụ cười châm chọc chế diễu,cười gằn nói "Kiều Tân Phàm em trốn không thoát đâu!.
"
- ------------
Sáng hôm sau dù trong lòng là cả bầu trời tâm sự nhưng vẫn cố ra vẻ không sao,bình chân như vại dắt đồng đội đi làm nhiệm vụ.
Một chiếc minibus màu đen trông chẳng hề bắt đắt đậu ở ven đường dưới tán cây lớn,chỉ là ít ai biết rằng ở trong xe toàn bộ ghế sau đã bị dọn đi sạch sẽ,và thay vào đó là đủ loại vi tính và máy móc hiện đại.
Hơn năm vị cảnh sát mặc thường phục đang khoanh tay chăm chú nhìn lấy màn hình,không ai nói chuyện cũng chẳng ai nhìn nhau hay hỏi nhau câu nào.
"Đội trưởng cách này liệu có thật sự hiệu qủa không? Tiêu Chí dù sao cũng là bác sĩ tâm lí lần đầu đối mặt tội phạm chỉ sợ là! "
Âu Dương Vận duỗi tay ngăn cản đồng nghiệp vừa đặt ra nghi vấn,khuôn mặt bình tĩnh nhàn nhạt nói "Không sao,bọn tội phạm này chỉ đơn giản là lũ ma cô dắt gái thủ đoạn đôi chút tinh vi mà thôi,thêm nữa xung quang chúng ta đã bố trí cảnh sát và dám thị phòng vệ đầy đủ rồi,nếu gặp nguy hiểm Tiêu Chí sẽ nhấn máy báo trong mặt dây chuyền nên mọi người không cần phải lo đâu"
"Vâng,nếu được vậy thì tốt rồi" đồng nghiệp thấy anh khẳng định chắc chắn như thế nên cũng không hỏi gì thêm,bởi họ biết đội trưởng của họ sẽ không đem việc này ra đùa giỡn trêu chọc.
Đứng sau lưng họ Âu Dương Vận lần lượt thu hết tất cả biểu cảm vào mắt,khoé môi khẽ cong nở nụ cười ngiền ngẫm rồi lại biến mất không thấy tăm hơi,bọn họ làm sao biết được gương mặt thật của hắn chứ? nhìn vậy nhưng không phải vậy,Tiêu Chí tên này chẳng đơn giản như vẻ ngoài của hắn đâu,dựa vào đám nhãi con kia mà cũng muốn uy hiếp được hắn?
Ha.
.
qủa đúng là mơ mộng hảo huyền!!
Tối đó Âu Dương Vận ăn mặc chuẩn bị tươm tất,tay cầm hộp qùa và một bó hoa lớn lái xe tới trước khu căn hộ nơi cậu đang sống,nếu hôm nay thiếu niên vẫn không chịu gặp thì chắc anh phải dùng biện pháp mạnh rồi,lại nói tiếp anh vừa từ các chuyên gia trên mạng học hỏi cách lãng mạn và xin lỗi người yêu,đối phó với họ phải nên dùng chút thủ đoạn giả nai thì mới nhanh được.
Đứng tựa lưng vào thân xe khiến anh như ẩn mình trong tối sâu thăm thẳm,bầu trời về đêm âm u không có trăng cũng chẳng có sao,trông vừa huyền bí khiến người tò mò nhưng lại chẳng thể nào với tay chạm tới.
Gió lạnh đêm tối thổi qua,anh chờ thật lâu nhưng cậu vẫn chưa về nhà,dựa theo lịch trình anh theo dỏi được trên điện thoại thì cậu đã rời khỏi nhà từ lúc 8 giờ tối,không biết đi đâu nên chỉ có thể đợi ở nơi này.
Trong lòng lo lắng ngũ vị tạp trần thì ở phía xa,tiếng động cơ oanh động của siêu xe chạy tới ngày càng gần,là chiếc ferrari màu đỏ tươi đèn xe nháy lên vài cái rồi tắt hẳn,từ trên xe đi xuống một bóng người có dung mạo vô cùng quen thuộc.
Do ở xa nên anh chẳng thể nào nghe thấy họ đang nói gì,chỉ thấy cậu hơi ngiêng đầu rồi híp mắt cười tươi,trông bộ dáng vô cùng vui vẻ,bọn họ nói với nhau thêm khoảng một lúc thì người kia ở cửa sổ xe đưa ra vài túi đồ lớn,thiếu niên thuận ý tiếp nhận cẩn thận nâng niu nó như trân bảo hiếm có.
Âu Dương Vận ngiến chặt hàm răng,trong mắt tràn đầu cảm giác ghanh tị nguy hiểm,ngay lúc này anh thật chỉ hận không thể xông lên chất vấn nhưng lý trí lại không cho phép,sợ cậu hiểu lầm và tổn thương thêm lần nữa.
Cơ hồ ghen đến nổ phổi,chịu không nổi nữa nên quyết định tiến lên chạy về phía cậu hỏi cho ra lẽ,tiếng bước chân rầm rộ cộng thêm dáng người anh tuấn đỉnh bạt rất nhanh đã thu hút sự chú ý của Mễ Lạc Tranh.
Cậu hơi nhướng mày ngạc nhiên vì không nghĩ anh sẽ tới đây ngay lúc này,Âu Dương Vận áp dụng tuyệt chiêu thiên hạ thủ vi cường không để cho cậu lên tiếng y đã nhanh như chớp xoay người đá mạnh thân xe,nam nhân hình thể cao lớn lại làm cảnh sát lực lượng không thể nói đùa,hậu qủa là cửa xe móp hẳn góc lớn,là thế nhưng anh vẫn không ngừng lại mà tiếp tục đá thêm nhiều cái mạnh bạo.
Mễ Lạc Tranh vừa định thần liền chạy tới kéo tay anh,hốt hoảng nói "Âu Dương Vận anh làm cái trò gì vậy hả? sao tự nhiên lại đá xe người ta??"
"Ha,trò gì? em còn dám hỏi tôi trò gì? vậy tôi hỏi em thằng gian phu vừa chở em về là ai? tại sao em lại cười với nó? đã thế nó còn mua qùa cho em nữa là sao? " Âu Dương Vận lồng ngực phập phồng tức giận rống to quát,anh thật sự không hiểu được mà!! đá xe tên gian phu này là anh sai sao?
Đúng lúc này thì phía sau một đạo tiếng nói cợt nhả vang lên "Gian phu? lúc tôi thay tả chùi đít cho nó anh còn không biết ở đâu đi!"
Hoả nộ thiêu đốt lí trí Âu Dương Vận đỏ mắt xoay ra phía sau,tay nắm thành quyền không kịp nghĩ nhiều đã vội vung ra đấm mạnh về phía người kia,có lẻ cũng không nghĩ anh sẽ đấm nên không kịp tránh né,phần đầu ngiêng hẳn sang bên mà té khụy xuống đất,khụ khụ hai tiếng liền từ trong miệng phun ra một búng huyết kèm đặc kèm hai chiếc răng,phun ra sau đó liền khụy xuống vì ngất xỉu
Đương lúc mỉm cười thoả mãn vì thành công đánh được gian phu, chuẩn bị mở lời trào phúng thì sấm bất ngờ đánh giữa trời quang
"Ba!! ba không sao chứ? ba ơi trả lời con đi!!!"
Âu Dương Vận " Ủa gì vậy trời???"
"Tên khốn này anh làm cái trò gì vậy hả? anh đánh ba tôi ói máu té xỉu rồi đây này! hức" thiếu niên niên nước mắt dàn dụa nhìn về phía anh uất ức nói
Âu Dương Vận toàn thân cứng đờ bắt đầu ứa hản,cặp mắt chăm chú nhìn về phía tên gian phu đang nằm trên đất kia,đợi đến khi nhìn rỏ dung mạo đối phươnglà ai rồi thì!
Song!!! phen này trời độ cũng không nổi a!!
****************
Kiều°ba vợ°Triết Viễn "!.
"
Âu Dương°con rể đấm nhạc phụ gẩy răng°Vận "! " lỡ đấm ba vợ nên làm sao???.